Chương 4: Những sớm mùa hạ.
Đi đâu cũng thấy người ta nói nhiều về duyên phận.
Nhưng với tôi, không cần biết duyện phận được diễn tả như thế nào!
Chỉ là năm tháng ấy, cảm ơn người đã biết vào cuộc đời tôi!
Chỉ là năm tháng ấy, nhớ thương người đã ra đi!
Có những sớm mùa hạ như thế, được ngồi cùng em ở một quán thân thương bên hồ Ha-le, nhâm nhi tách nâu đá và ngắm những vạt nắng đi qua.
Có những sớm mùa hạ như thế, những cuộc gọi cho em, được nghe em than thở vì tiết trời nắng nóng ở Hà Nội, được em kể cho nghe về những câu chuyện thường nhật của em.
Có những sớm mùa hạ như thế, ta ôm nhau nằm ở ngoài sân để ngắm những tán lá xanh mướt, cùng lắng nghe những đoàn ve ngân.
Có những sớm mùa hạ như thế, mình chẳng cần làm gì, mình chẳng bận tâm gì, mặc cho những nỗi đau chông chênh đến độ ai đó chạm vào thôi cũng đủ tan thành mây khói. Mình chỉ cần có nhau, chờ nhau những ngày dài xa cách, chở nhau qua các quán quen, cùng nhau nhâm nhi ly cà phê, cùng nhau nghe ve ngân. Vậy là đủ.
Có những sớm mùa hạ như thế, choàng tỉnh giấc, giật mình, nỗi nhớ em dường như bao trùm.
Có những sớm mùa hạ như thế, em ra đi vội vàng như chính những cơn mưa rào ngày hạ. Có những sớm mùa hạ như thế, tách nâu đá đã nhạt dần, mưa cũng đã ngừng rơi. và tôi. Và những nỗi đau về em.
Và có những sớm mùa hạ như thế.,,,
Đau đến quặn lòng!
Bạn đang đọc Chương 4 Tất bật giữa những yêu thương tại Hang Truyện
Vào hangtruyen.com đọc để ủng hộ tác giả nha! Bạn có thể Donate thêm cho tác giả qua QRcode tại trang bìa.