Chương 130: Khai trương quán bar

In book:
Cover of Mở Mắt Thấy Thần Tài
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề

“Trần Hạo, tôi nói cho cậu biết, hôm nay những người đến đây đều là những người nổi tiếng có uy tín danh dự, bạn bè của tôi cũng biết cậu là sinh viên của tôi nên sau khi cậu đến, cậu phải thể hiện thật tốt cho tôi. Nếu làm tôi mất mặt thì cậu cứ đợi đấy!”

Mạnh Thái Như nói một cách không hề khách sáo.

Trần Hạo cũng không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. “Không ra gì!”

Mạnh Thái Như hừ một tiếng, không nói gì nữa, tập trung lái xe. Hôm nay Mạnh Thái Như ăn mặc rất xinh đẹp quyến rũ, đây là lần đầu tiên Trần Hạo ở gần Mạnh Thái Như như thế, ngửi được mùi thơm trên cơ thể của Mạnh Thái Như.

Nếu nói người phụ nữ thế này không hề hấp dẫn phái nam thì hoàn toàn là dối trá.

Lúc Trần Hạo đang suy nghĩ bậy bạ thì đã đến trước cửa quán bar Không Giờ ở phố thương mại Kim Lãng rồi.

Trước cửa đã đỗ rất nhiều siêu xe lớn nhỏ.

Rất nhiều người ra ra vào vào.

Ở trước cửa, Trần Hạo thấy lẵng hoa do nhóm Lý Phi Hồng gửi tặng, dù sao cũng là đồng nghiệp trong cùng một con phố nên phải nể mặt.

Ngay cả Tổng giám đốc mới Triệu Tử Hưng cũng gửi lời chúc phúc.

Có thể thấy quan hệ của ông chủ quán bar này không tồi.

“Thái Như, sao bây giờ cậu mới đến, đang đợi cậu thôi đó!”

Một đôi nam nữ nắm tay nhau, dưới sự vây quanh của nhóm người, bước đến chào hỏi Mạnh Thái Như.

“Xảo Xảo, đúng là ngại quá, tớ kẹt xe nên đến chậm thôi mà! Chúc mừng cậu nhé Xảo Xảo, làm ăn phát tài!”

Mạnh Thái Như nói với cô gái tỏ rõ vẻ như mình là bà chủ của quán bar.

“Ha ha ha, cậu đến đây là tớ đã vui lắm rồi, đúng rồi, chuyện cậu tìm người giúp đỡ sao rồi?”

“Tìm được rồi, ở đây này!”

Hai người tán gẫu.

Trần Hạo thì sao, đang buồn chán nhìn xem trong phố thương mại này ai tặng lẵng hoa đến, xem thử mình quen những ai. Lúc này, Mạnh Thái Như kéo Trần Hạo lại “Bà chủ gọi cậu kia!”

“À à, xin chào, tôi tên Trần Hạo!”

Bây giờ Trần Hạo mới sực tỉnh, vô thức vươn tay muốn bắt tay.

Nhưng không khí chợt ngừng lại.

Xảo Xảo và người yêu của cô ta, hai người cứng đờ nhìn bàn tay đang duỗi ra của Trần Hạo.

Cậu là ai? Cậu chỉ là một thằng làm công thôi mà? Cũng xứng được bắt tay với chúng tôi à? Bây giờ ai cũng xem trọng thể diện, lễ nghĩa một chút là chuyện nên làm nhưng khoảng cách giữa hai người chênh lệch quá lớn, nếu bắt tay thì ngược lại có hơi không tôn trọng.

Đây là tâm trạng lúc này của Xảo Xảo.

Lập tức, cười khinh bỉ.

“Cậu làm gì đó! Rút cánh tay thích làm loạn của cậu về cho tôi!”

Mạnh Thái Như quát.

“Làm ơn đi, cậu tự biết thân biết phận chút được không? Xảo Xảo, cậu cứ giao việc cho cậu ta đi, bảo cậu ta làm gì?”

“Được, vậy để cậu ta đến hỗ trợ quầy rượu đi, bưng rượu linh tinh!”

Xảo Xảo nhìn Trần Hạo lắc đầu cười gượng. Cứ thế, Trần Hạo trở thành người bưng rượu cho quầy rượu.

Mà Mạnh Thái Như thì tất nhiên sẽ đi theo bà chủ Xảo Xảo vào phòng riêng xa hoa nhất.

Quán bar cực kỳ high.

Đặc biệt là đêm nay, rất nhiều cậu ấm con nhà giàu đến.

“Khách bàn số sáu gọi ba tá bia!”

“Hả? Nhưng mà đang bận lắm, đêm nay lượng khách hàng đã vượt khỏi dự đoán của chúng ta, này này cậu kia, cậu đang rảnh đúng không, đưa ba tá bia đến bàn số sáu đi!”

Phục vụ trong quầy rượu chỉ vào Trần Hạo mới vừa dọn rượu xong ngồi xuống nghỉ ngơi “Cầm chắc vào!”

Phục vụ kia lại hét lên.

Mẹ nó! Làm Trần Hạo trả lời không được mà không trả lời cũng không xong.

Nhưng ngắm lại, nếu đã đồng ý làm chuyên này, thì cứ xem như là đang đi làm đi, dù sao cũng đâu phải chưa làm bao giờ! “Cầm sang, bước đến bàn số sáu!” Lúc này, bàn số sáu.

“Nào nào nào, các chị em, vui không, hôm nay chị Tiêu mời, mọi người cứ high hết cỡ, không say không về!”

Bàn số sáu có tổng cộng sáu khách nữ.

Có vẻ như là sinh viên nữ đại học năm ba.

Nhưng ai cũng quyến rũ và trưởng thành, rất xinh đẹp.

Thậm chí sau khi chị Tiêu cầm đầu thổi một hơi vào cái bình thì ôm chị em thân thiết nhất đang ngồi bên cạnh mình: “Tiểu Đề, cậu sao thế? Hai ngày nay tớ thấy cậu không livesteam, cứ rầu rĩ buồn bã mãi, bình thường đi bar cậu là người high nhất mà, có phải là có việc gì hay không, nếu có việc gì thì cậu cứ nói ra!” “Chị Tiêu, mọi người nói xem, có ai mà giấu mình là cậu ấm không, như kiểu rõ ràng mình thấy người ta không có tiền, là thẳng nghèo hèn nhưng người đó lại thật sự rất giàu, hơn nữa còn giàu một cách kinh khủng!”

Người đang ngồi là Vương Tiểu Đề mới vừa bị mất mặt cách đây không lâu.

Giờ đây buồn bực nói “Ha ha ha, đúng là có, nhưng mà chuyện này ít xảy ra lắm, cũng không thể loại trừ một vài tình huống khác, đó chính là lòng ham hư vinh của người này rất mạnh, nên sẽ đi đường khác, vay tiền nặng lãi đế ra vẻ nhưng tận trong xương cốt, người đó vân là đồ nghèo” Chị Tiêu nói.

Nhìn dáng điệu, có lẽ là nhà của chị Tiêu này rất giàu.

Vương Tiểu Đề chợt gật đầu: “Đúng đúng đúng, chị Tiêu, người này, căn cứ theo những gì em quan sát, đúng là cực kỷ ham hư vinh! Hơn nữa em hỏi rồi, cậu ta đã từng trúng số, có thể là nhờ đó phất lên nhanh quá nên cực kỳ thích khoe mẽ!”

“Ha ha, loại người này nhiều lắm, em đừng để ý, sớm muộn gì cũng có ngày nghèo thôi, nào nào nào uống rượu đi!”

Lúc này Vương Tiểu Đề mới thoáng yên tâm.

Nói thật, cả ngày trời, chuyện này cứ làm Vương Tiểu Đề lo sợ bất an.

Đúng là không muốn ăn không muốn uống, giờ đây uống rượu cũng cảm thấy rượu này như nước tiểu ngựa, ngu ngốc vô vị. Còn không phải vì Trần Hạo kia à! Ban sáng, đúng là cực kỳ mất mặt.

Hơn nữa, Trần Hạo đó rất có thế là cậu Trần nữa! Dù sao rất có thể chiếc Lamborghini kia là của cậu ta! Nhưng mà, Vương Tiểu Đề lại không hiểu, nếu chiếc xe đó là của anh thật, Trần Hạo giàu như vậy, tại sao lại bị người khác ức hiếp? Đúng là nghĩ thể nào cũng không hiểu.

Có lẽ là trùng hợp nhỉ, chủ nhân của Lamborghini là người khác nữa, Trần Hạo thì chạy sang chỗ khác rồi! Hơn nữa, lời khuyên của chị Tiêu làm tâm trạng của Vương Tiểu Đề tốt hơn nhiều.

“Các tiểu thư*, rượu của mọi người!”

*Tiểu thư: có nghĩa khác là gái điếm Lúc này Trần Hạo đã mang rượu đến.

Đặt xuống xong thì xoay người định đi.

“Mẹ nó! Cậu đứng lại đó cho tôi, cậu gọi ai là tiểu thư?” Chị đại Tiêu phẫn nộ nói.

Bình thường các chị em chơi bời lung tung nhưng mẹ nó rất nhạy cảm về phương diện này.

Bây giờ lại bị một thằng phục vụ gọi là tiểu thư? “Tiểu thư” có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết! Mà Trần Hạo cũng hoảng sợ.

Ban nãy anh không hề nghĩ ngợi gì, chỉ thấy những cô gái này rất xinh đẹp, mặc váy ngắn gì đó. Nên vô thức gọi là tiểu thư.

Không ngờ lại gặp phiền phức.

“Cô gái xinh đẹp này, xin lỗi cô xin lỗi cô, tôi gọi sai rồi! Đây là rượu của mọi người, mời mọi người thưởng thức!”

Trần Hạo hơi khom lưng.

Ngẩng mặt xin lỗi các cô.

Nhưng mà, khoảnh khắc Trần Hạo ngẩng mặt lên, nhìn thấy một cô gái thì ngây ngẩn.

Mà cô gái kia, thấy Trần Hạo cũng ngây ngẩn “Trần Hạo!”

“Vương Tiểu Đề!”

Đúng là oan gia ngõ hẹp! Vương Tiểu Đề cứ nhắc đến Trần Hạo mãi, không ngờ Trần Hạo lại đến rồi Hơn nữa hơn nữa! Sao Trần Hạo này lại trở thành phục vụ của quán bar Không Giờ vậy? Ha ha, chẳng phải cậu ta có tiền lắm à? Không biết tại sao, nhìn Trần Hạo như vậy, lòng Vương Tiểu Đề chợt cảm thấy sảng khoái. Thấy Trần Hạo sắp đi.

Lạnh lùng cười: “Trần Hạo, cậu đừng đi chứ, tính ra tôi cũng là người quen của cậu mà, có phải chúng ta nên tán gẫu một chút chuyện hay không?”

Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện

comments powered by Disqus