Chương 127: Chị họ Đường Sở khinh bỉ

In book:
Cover of Mở Mắt Thấy Thần Tài
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề

Đoàn người Trần Hạo lái xe đến Bếp Gia Viên.

Chiếc Lamborghini của Trần Hạo ban đầu còn làm mọi người phải kinh ngạc nhưng Đường Sở lại vội vã giải thích cho họ.

Nói Trần Hạo tiêu tiền linh tinh thế này thế kia.

Cứ như vậy, vốn dĩ hai chị em nhà họ Ngụy hơi thay đổi cách nhìn về Trần Hạo cũng tỏ ra khinh thường.

Cảm thấy chiếc xe tốt như vậy mà để Trần Hạo lái đúng là lãng phí.

Về chuyện này, Trần Hạo chỉ cười cười không thèm để ý.

Tiếp theo là thời gian biểu diễn của Ngụy Cường.

Anh ta gọi điện thoại cho một người bạn ở Kim Lăng của anh ta, sau đó vào Bếp Gia Viên đặt một căn phòng riêng không tồi làm mọi người đều rất kinh ngạc.

Đặc biệt là Đường Sở.

“Wow! Nguy Cường, không ngờ em lại có người quen ở Kim Lăng đấy, ha ha, đúng vậy, Bếp Gia Viên, vừa nhìn đã biết là nhà hàng cao cấp, dùng bữa ở đây mới có thể diện chứ!”

“Không giống như ai kia, chỉ biết chọn những nơi bọn nhà quê mới tới thôi!”

Đường Sở ngắm khung cảnh trong phòng riêng, vừa nhìn đã thích mê.

“Được rồi, chị Đường Sở thích thì hay quá, nhóm anh em của em là khách quen của Bếp Gia Viên này, lần sau chúng ta lại đến đây nữa! Đồng Hân, cậu thấy thế nào?”

Nguy Cường vừa cười vừa đưa mắt nhìn Tô Đồng Hân.

Rõ ràng người tên Trần Hạo kia đã bị anh ta phớt lờ.

Vì so ra, Ngụy Cường anh ta là cậu ấm, phía trên có chỗ dựa còn người tên Trần Hạo này thì sao, chẳng qua là thẳng nghèo trúng thưởng mà thôi, không có gia cảnh.

“Cũng được!”

Tô Đồng Hân có thể nói gi, chỉ gật đầu nói một câu đãi bồi.

“Nguy Cường này, tui em cũng năm ba rồi, lên năm tư học không được bao nhiêu là phải đi thực tập rồi, em đã có kế hoạch gì chưa? Ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu hay thế nào?”

Đường Sở vui vẻ hỏi.

“Chắc là em sẽ lập nghiệp, không đi du học đâu, lý tưởng của em là thảnh lập một công ty của riêng em! Ha ha…”

“Ý tưởng này hay đó, bây giờ môi trường kinh tế trong nước rất tốt, tự làm ông tổng thì con đường tương lai rất tươi sáng!”

Đường Sở gật đầu tán thành.

Lại nhìn về phía bạn trai của em mình, ngồi một chỗ chẳng dám nói gì, tự dưng thất vọng tràn trề.

Thật sự, con đường tương lai của một người có tươi sáng hay không, Đường Sở chỉ cần nhìn một cái là biết ngay, mà hiển nhiên, người tên Trần Hạo này thuộc loại người không có tiền đồ, cả đời này cũng không có tiền đồ! “Không biết bạn Trần Hạo đây có dự định gì cho việc thực tập chưa, đến tòa soạn báo hay là ban biên tập?”

Lúc này, Ngụy Cường nhìn về phía Trần Hạo cười mỉa “Chưa có ý định gi, có thể là sẽ chọn một vài khóa học liên quan đến quản lý kinh tế”

Trần Hạo lạnh nhạt nói. “Ha ha, chút tiền đó của cậu mà cũng muốn tham gia khóa học chuyên ngành quản lý kinh tế hả? Trần Hạo, tôi khuyên cậu tốt nhất nên cố gẳng liên lạc với một đơn vị tốt. Loại người như cậu, tốt nhất nên có năm loại bảo hiểm, nếu không tôi thật sự lo rằng sau này cậu sẽ không lấy được vợ đấy!”

*Năm loại bảo hiểm bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật lao động và bảo hiểm thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở.

Đường Sở thẳng thừng giễu cợt.

Bởi vì chuyên ngành ở nước ngoài của cô ta là quán lý kinh tế chuyên nghiệp.

Trần Hạo cũng muốn học, đúng là ha ha.

Mà Trần Hạo cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Đường Sở, chị ta đang ám chỉ mình rằng chị ta không hề đồng ý cho mình và Tô Đồng Hân ở bên nhau! Tô Đồng Hân thì ra sức chuyển đề tài của Đường Sở.

Cũng may đúng lúc này, món ăn được mang lên.

“Xin chào các quý ông quý cô, đây là rượu vang La Romanee – Conti nhà hàng chúng tôi dành tặng cho quý khách, mời quý khách dùng!”

Một cô phục vụ cung kính bưng một chai rượu vang đỏ bước vào nói.

“La Romanee – Conti? Thật hay giả vậy? Đây là thương hiệu rượu vang đất đó nhất thế giới, là loại rượu đứng đầu trong mười loại rượu vang xa xỉ nhất thế giới!”

Nghe phục vụ giới thiệu xong.

Nhóm người Đường Sở, Ngụy Lâm choáng hết. Họ sống và làm việc ở nước ngoài nên chắc chắn rất hiểu về rượu vang.

“Lấy sang đây cho tôi xem thử, rốt cuộc có phải thật không?”

Đường Sở kinh ngạc đến mức mặt đỏ rực, cẩn thận nhận lấy và lật qua lật lại quan sát, kết quả vừa nhìn, cô ta càng phấn khích hơn: “Là thật đấy!”

“Hả? Tớ cũng xem thử!”

Nguy Lâm cũng kích động.

Cuối cùng tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt cực kỳ kinh hãi nhìn về phía Nguy Cường, ánh mắt này, giống như ngay từ đầu chỉ cảm thấy cậu khá oách thôi, bây giờ bỗng phát hiện cậu là ông lớn đỉnh của chóp! “Ngụy Cường, em nói đi, bạn của em là người thế nào vậy? Em quen được người thuộc hàng khủng như vậy luôn sao? Em có biết loại rượu vang đỏ này không, ở nước ngoài, chỉ có mấy ông chủ lớn mới có thể uống!”

Đường Sở càng nhìn càng thích Nguy Cường.

“Đúng đó em trai, em có bạn bè thế này, sao chị lại không biết vậy, nói đi, rốt cuộc em còn giấu chị bao nhiêu chuyện nữa?”

“Em cũng không rõ nữa, tóm lại hôm nay người bạn đó làm em mát mặt quá, ha ha!”

Nguy Cường cũng ngơ ngác, tình nghĩa này nặng quá. Chỉ là giờ phút này anh ta không suy nghĩ nhiều, bởi vì ánh mắt sùng bái của nhóm người Đường Sở làm Ngụy Cường cực kỷ sảng khoái.

Trần Hạo ngồi một bên không nói gì.

Có lẽ Trịnh Duyệt là người đã đưa bình rượu này.

Bà chị này, vì muốn anh có thể diện, đúng là chịu bỏ vốn thật đấy.

Nhưng lại bị Ngụy Cường lấy đi thành quả chiến thắng mất, nhưng Trần Hạo cũng không hề có ý định bóc trần sự thật vì chắc chắn Đường Sở sẽ không tin.

Và một lý do khác nữa là, anh bóc trần là muốn thể hiện điều gì? Thể hiện anh rất đỉnh à? Chán ngắt! Trần Hạo thầm nghĩ mọi người vui vẻ là được.

Cứ ăn thế suốt bữa cơm.

Toàn bộ quá trình, Đường Sở càng ngày càng chướng mắt Trần Hạo, hở tí là mang anh ra làm nền cho Nguy Cường.

Sau khi ăn xong, mọi người vui vẻ xuống lầu, Ngụy Cường đi ra quầy tính tiền trước.

“Quý khách, bữa cơm này được ưu đãi giảm giá 70%”

“Cái gì?”

Nhân viên đứng trước máy tính tiền vừa nói xong, mọi người lại ngạc nhiên.

“Mẹ nó, em được đó Tiểu Cường, giám giá 70%! Đúng là mát mặt quá đi!”

Đường Sở lại nói một cách kinh ngạc.

“Hê hê, chuyện nhỏ thôi mà! Chị Sở Sở, Đồng Hân này, chỉ bằng chúng ta lại ra ngoài đi dạo đi, sau đó chiều nay em lại sắp xếp khách sạn để mọi người nghỉ ngơi!”

“Được đó được đó, nói thật lòng, ngoại trừ lúc nhỏ được chơi nhiều ở Kim Lăng, thì sau khi ra nước ngoài, chị không về nước nữa.

Nhưng mà đợi chiều nay em chị xin nghĩ, chúng ta lại ra ngoài đi dạo, chị còn vài người bạn cấp ba đại học cũng muốn hẹn gặp nhau, mọi người đi chơi chung làm quen nhé!”

Đường Sở cười nói “Thế thì tốt quá, nếu đã vậy thì tối nay em lại đặt bàn ở Bếp Gia Viên!”

Nguy Cường vỗ ngực nói.

“À, chị, chị Nguy Lâm, chiều này trường tụi em có việc nên không đi chơi với mọi người được, mọi người chơi vui vẻ nha, em và Trần Hạo về trường trước!”

Tô Đồng Hân thấy có vẻ như Trần Hạo không vui lắm, dù sao thì hôm nay cô muốn Trần Hạo mời chị mình ăn cơm, kết quả lại bị Ngụy Cường này giành mất hào quang.

Tô Đồng Hân cũng hiểu, Trần Hạo không thể tiết lộ thân phận được.

Sợ anh tức giận nên Tô Đồng Hân chỉ có thể về với Trần Hạo trước.

“A? Nhưng mà em Đồng Hân không đi thì không hay lắm! Còn muốn nhờ em làm hướng dẫn viên du lịch cho mọi người mà!”

Nguy Cường xin.

Thấy Tô Đồng Hân nhất định không chịu, đành phải nhìn về phía chị Đường Sở cầu xin.

Đường Sở hiểu ý ngay, lập tức lạnh lùng liếc Trần Hạo một cái, sau đó nói với Tô Đồng Hân: “Đồng Hân, em sang đây với chị một lúc, có chuyện này chị phải nói với em!”

Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện

comments powered by Disqus