Chương 123: Tiện tay liền có thể đánh mặt cô

In book:
Cover of Mở Mắt Thấy Thần Tài
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề

“Quý khách, thật ngại quá, phí tiêu thụ của nhà hàng chúng tôi cao hơn mức thông thường… Anh thấy đấy..”

Nhân viên phục vụ ngỏ chút ý xin lỗi.

Tất nhiên cô ta sẽ không ngốc đến mức vì loại người thế này mà lại đắc tội với khách như Vương Tiểu Đề “Vậy à?” Trần Hạo cười nhạt.

Anh lấy di động ra, tìm lại đơn đặt hàng khu vực VIP chuyên dụng mà ban nãy anh đã đặt trên mạng ra cho phục vụ xem.

Người phục vụ vừa nhìn một cái, vẻ mặt thoáng chốc căng thẳng.

Không ngờ anh đã đặt bàn chuyên dùng cho khách quý.

Phải biết rằng, tiếp đãi một vị khách quý, phần trăm hoa hồng của cô ta có thể lên đến hai nghìn.

Bởi vì với bàn chuyên dùng cho khách quý, trong khi dùng bữa còn có những nghệ sĩ chuyên chơi violin góp vui.

Ngay lập tức, về mặt của phục vụ từ khinh thường biến thành nhiệt tình chào đón.

“Quý khách, mời anh vào trong!”

Sau khi người phục vụ khom lưng thì dẫn Trần Hạo đến một vị trí rất khác với khu vực ghế ngồi thông thường.

Sau đó, một nghệ sĩ mặc tây trang, mang giày da, cầm đàn violon đến bên cạnh Trần Hạo diễn tấu.

Cảnh tượng này làm Vương Tiểu Đề nhìn mà choáng váng Vốn dĩ nghĩ cô ta có thể ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ đã là một chuyện rất vinh hạnh rồi.

Bây giờ thì sao, thằng nghèo Trần Hạo này lại trở thành khách quý, còn được hưởng thụ thể này nữa.

Thằng nghèo Trần Hạo này lấy đâu ra tiền? Vương Tiểu Đề không thể nghĩ ra. “Trần Hạo, cậu có bao nhiêu tiền? Mà cậu lại dám tiêu xài như vậy? Ha ha, chẳng lẽ có bạn gái rồi nên ra vẻ giàu có đúng không?”

Vương Tiểu Đề không phục, mỉa mai.

Trần Hạo chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.

Cô gái này, thật sự không muốn quan tâm đến cô ta.

Anh đã làm cô ta mất mặt rồi mà cô ta vấn còn đứng đó nhảy nhót à? “Quý khách, anh có muốn mua hoa không? Đây là hoa hồng Damascus đến từ đất nước Bulgaria xinh đẹp, mặc dù rất đắt nhưng lại xứng với khi chất của anh, mua một bó tặng cho người yêu đi!”

Đúng lúc này, một cô phục vụ xinh đẹp người nước ngoài cẩn thận đẩy một xe hoa đi qua đi lại chỗ ngồi Những nơi cô ấy lướt qua, hương hoa tỏa ra tứ phía, những người dùng cơm ở đây đều bị thu hút bởi hương hoa này.

“Là hoa hồng Damascus, loài hoa hồng nổi tiếng nhất trên thế giới, em cứ ước ao được có một bó, Lý Thiếu, anh mua cho em một bó được không?” Vương Tiểu Đề nhìn loài hoa hồng lãng mạn đến cực đỉnh, mắt không nhìn Trần Hạo nữa mà nhìn chằm chằm xe hoa không chớp mắt “Được thôi được thôi, nếu em đã thích thì muốn mua gì cũng được!”

Lý Thiếu lắc chiếc đồng hồ vàng trên tay, sau đó lấy một bó ra khỏi xe hoa, bó hoa này có khoảng ba mươi mấy đóa, rất đẹp và thơm.

“Bao nhiêu tiền?”

Lý Thiếu hỏi.

“Cám ơn anh, anh thật tinh mắt, bó hoa này rất xứng với nét đẹp của bạn gái anh!”

Nữ phục vụ xinh đẹp vội vã cười nói.

“Được rồi được rồi, nói thẳng ra bao nhiêu tiền đi..”

Lý Thiếu thấy toàn bộ khách trong nhà hàng Michelin đang nhìn mình sùng bái, cũng cảm thấy rất đắc ý.

Trực tiếp lấy ví tiền ra hỏi.

“Bỏ hoa này có tổng cộng ba mươi sáu đóa hoa hồng, chỉ cần bảy mươi hai nghìn là được, thưa anh!”

“Cái gì?”

Tay run lên, ví tiền của Lý Thiếu rơi thẳng xuống đất, trợn mắt lên hỏi.

Anh ta đã từng nghe về bó hoa hồng trị giá hai mươi ba mươi nghìn.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống bảy mươi tám mươi nghìn một bó hoa.

Nên anh ta ngơ ngác.

“Lý Thiếu, anh sao vậy? Hoa hồng Damaseus chỉ dành riêng cho vợ của tổng thống một số quốc gia. Đóa hoa của loại hoa hồng này mềm như tơ lụa, hơn nữa trước khi gieo trồng đã được xử lý một vài công đoạn chuyên nghiệp nên có thể duy trì suốt ba tháng không tàn, đáng giá bảy mươi tám mươi nghìn mà” Vương Tiểu Đề thấy Lý Thiếu ngơ ngác mà cô ta lại cực kỳ muốn nên cầu xin ngay.

Cô phục vụ xinh đẹp vội vàng gật đầu: “Quý khách, vừa nhìn đã biết bạn gái anh là ngươi rất rành, nói không sai chút nào! Anh muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”

“Khụ khụ, cái đó thì, tôi không muốn nữa đâu, tôi nhớ là tôi đã đặt hoa ở cửa hàng khác rồi!”

Khóe miệng Lý Thiếu giật giật.

Hậm hực thả bó hồng trở về.

Vương Tiểu Đề cũng buồn bã, đặc biệt là bây giờ bị rất nhiều người quan sát, vừa nhìn vừa cười làm Vương Tiểu Đề cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Trên thực tế, đơn giản là cô ta quá ham mê phù phiếm.

Cứ tưởng rằng lần này đã câu được một đại gia, mặc dù không thể sánh bằng anh Bình Phàm nhưng dù gì cũng có ít thực lực. Vương Tiểu Đề cứ ngỡ rằng mình đã nếm được cảm giác được cưng chiều bằng tiền.

Nhưng bây giờ nhìn Lý Thiếu này, có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi. Lý Thiếu này, muốn tiêu mười nghìn hai mươi nghìn còn được, nếu muốn nhiều hơn nữa, anh ta sẽ không có, huống chi tiêu bảy mươi tám mươi nghìn chỉ để mua một bó hoa.

Vương Tiểu Đề nản lòng muốn tránh đi ánh mắt giêu cợt của khách hàng.

Kết quả vừa quay đầu đã thấy Trần Hạo nhìn sang đây cười.

Vừa cười vừa nói gì đó với cô bạn gái xấu xí nghèo hèn của anh.

Phút chốc, Vương Tiểu Đề bùng nổ.

“Mẹ nó, Trần Hạo, cậu cười gì?”

Vương Tiểu Đề đứng thẳng lên, chỉ vào Trần Hạo đang ngồi ở bàn khách quý, tức giận mắng.

Thẳng nghèo hèn này, có gì mà buồn cười, chẳng phải cậu ta cũng ra vẻ đặt bàn khách quý thôi sao, còn dám cười mình hả? “Gì? Ai cười cô đâu, tôi đang ngắm hoa mà, thể nào, cần cô cho phép hả? Trần Hạo tức giận đáp lại.

Ban nãy Trần Hạo thấy có vẻ như Tô Tử Nguyệt rất thích hoa này nên hỏi một chút, muốn mua cho cô một đóa, nhưng lại bị Vương Tiểu Đề mắng.

“Trời ạ, câu còn ngắm hoa, cậu xứng?”

Vương Tiểu Đề mỉa mai.

Trần Hạo không còn gì để nói, lắc đầu.

Chỉ búng tay với cô phục vụ bán hoa, ý bảo cô ấy qua đây.

Phục vụ cũng mỉm cười đẩy xe hoa hồng đến trước mặt Trần Hạo.

“Tổng công có bao nhiêu đóa hồng?”

“Hả? Quý khách, anh đang hỏi xe này hả?”

Cô phục vụ xinh đẹp kinh ngạc, vội nói: “Tổng cộng có một nghìn không trăm linh một đóa, thưa anh!”

“Một nghìn không trăm linh một đóa, khoảng hai trăm nghìn đúng không?”

“Đúng vậy thưa anh, anh… Anh muốn làm gi?”

Phục vụ trợn mắt.

Thật ra Tô Tử Nguyệt biết Trần Hạo đang định làm gì, ban nãy khi cô ngắm hoa hồng Damascus, cô nhớ lúc nhỏ cô đã từng thấy nó trên sách giáo khoa.

Không ngờ hôm nay lại được diện kiến hoa hồng thần kỳ Damascus.

Cho nên mới ngẩn ngơ.

Chắc chắn là Trần Hạo thấy mình thích nên có ý định muốn mua.

Muốn can ngăn nhưng đã muộn.

Trần Hạo đã lấy thẻ ra, hơn nữa còn thờ ơ nói một câu; “Tôi mua hết số hoa này, quẹt thẻ!”

“Cái gì!”

Phục vụ ngơ ngác, mua hết! Mà Vương Tiểu Đề thì nuốt một ngụm nước bọt.

Mặt có ta đau rát như thể bị ai đánh.

Không thể nào, thằng nghèo này lại giả vờ gì chứ? Chắc chắn là cậu ta đang làm ra vẻ, sao cậu ta lại có thể có nhiều tiền đến vậy? Nhưng tiếng quet thẻ thành công lại giống như vô số bàn tay từ trên trời giáng xuống đánh lên mặt Vương Tiểu Đề từng cái từng cái.

Hai trăm nghìn! Trời ơi, Trần Hạo này lại có hơn hai trăm nghìn, hơn nữa còn mua hoa, không hề tiếc nuối chút nào? “Chốc nữa tớ sẽ giúp mang hoa đến nhà cậu, sau đó trang trí thật xinh đẹp!”

Trần Hạo không hề nhìn bộ dạng khϊế͙p͙ sợ của Vương Tiểu Đề lấy một cái mà cười cười tán gẫu với Tô Tử Nguyệt.

Sau khi ăn cơm xong thì rời đi.

Chưa hề nhìn đến Vương Tiểu Đề dù chỉ một ánh mắt. Vương Tiểu Đề cực kỳ khó chịu trước sự làm lơ của Trần Hạo.

Trời ơi trời ơi, người luôn bị cô ta khinh thường, thì ra lại giàu đến vậy! A! Không được, mình phải làm rõ chuyện này! Vương Tiểu Đề đuổi theo ra ngoài. Nhưng đập vào mât cô ta là bóng dáng của chiếc Lamborghini quen thuộc đang rời đi, nào còn bóng dáng của Trần Hạo và cô gái kia đâu? “Là chiếc siêu xe đó? Trời ơi, cuối cùng chiếc siêu xe đó cũng được lái ra ngoài rồi, vị đại gia thần bí kia xuất hiện rồi, ấy da, sao mình lại không ra đây sớm hơn, nếu ra sớm thì đã được chứng kiến chân dung của đại gia đó rồi!”

Vương Tiểu Đề sốt ruột đến mức giậm chân, lại bó lỡ cơ hội làm quen với cậu ấm.

Nhưng mà… Có vẻ như Vương Tiểu Đề nhớ đến chuyện gì đó, bỗng ngơ ngẩn.

Không đúng! Trần Hạo đâu?

Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện

comments powered by Disqus