Chương 121: Đốt lửa trại dã ngoại

In book:
Cover of Mở Mắt Thấy Thần Tài
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề

“Trần Hạo?”

Sau khi nhóm người Trần Lâm, Lý Thi Hàm đến cũng đã thấy ngay Trần Hạo và Tô Tử Nguyệt bên cạnh anh.

Hôm nay, Trần Lâm và Lý Thi Hàm đã hẹn nhau rằng sắp tốt nghiệp rồi, thay một thân phận mới bước vào xã hội.

Bây giờ không vui chơi đó đây thì chừng nào mới đi? Khoảng thời gian trước, nghe bạn cùng trường Đinh Hạo cứ nói quê của họ đẹp biết nhường nào, mời mọi người có thời gian hãy đến chơi.

Bảy giờ có thời gian rồi nên hẹn hết chị em và bạn thân đến đây chơi.

Không ngờ lại gặp Trần Hạo ở đây.

“Trần Lâm, cậu quen người này hả?”

Vài cô gái bên cạnh nhíu mày hỏi.

Nhìn cách ăn mặc của Trần Hạo đã cảm thấy người này rất thấp hèn, huống chi bên cạnh anh cũng có một cô gái còn thấp hèn hơn cả anh.

Nên vài cô gái dẩu môi khinh thường. “Ha ha, đương nhiên là quen rồi, chẳng phải hôm qua tớ còn kể cho các cậu nghe về người bạn năm cấp ba của tớ sao, ha ha, đúng là nói đâu có đó!”

Trần Lâm cười khinh bỉ.

Bữa tiệc đồng hương lần trước, không ngờ Trần Hạo này lại quen bọn cậu Chu – Chu Trạch, đúng là làm Trần Lâm kinh hãi. Mọi người đều cho rằng Trần Hạo sắp phất lên rồi. Nhưng sau khi điều tra thăm hỏi từ nhiều phía thì mới phát hiện, chỉ đơn giản thế thôi.

Bởi vì nhờ một người bạn hỏi thăm mới biết, cậu Chu đó chớp mắt một cái đã quên béng Trần Hạo rồi.

Người khác hỏi anh ta có quen Trần Hạo không, anh ta nói thẳng là không quen, Trần Hạo là ai? Ha ha, quả nhiên, nghe nói cậu Chu thường hay rất khó hiểu, e là lần trước ở khách sạn, cũng vì nhất thời hứng khởi nên mới nói chuyện tầm phào với Trần Hạo.

Nhưng mà làm người ta giật mình thật đó, nhỡ không biết còn hối hận với Trần Hạo thật ấy chứ.

Cho nên bây giờ tâm trạng Trần Lâm rất thoải mái, đạp Trần Hạo mấy cái sẽ thoải mái hơn.

“Trần Hạo, đây là bạn gái của cậu hả?”

Lý Thi Hàm đứng bên cạnh hỏi một câu.

Nhưng sau đó lại khe khẽ lắc lắc đầu.

Đúng là người thế nào thì bạn gái sẽ thế đó, người nghèo thì đương nhiên sẽ tìm một cô bạn gái cũng nghèo, nhìn cách ăn mặc của hai người họ, đúng là thấp kém.

Lý Thi Hàm của bây giờ, mỗi khi nhớ đến mình đã từng mập mờ với Trần Hạo, đều muốn bật cười.

“Không phải, đây là bạn thân của tôi!”

Trần Hạo thờ ơ nói.

“Tôi nói mà, mặc dù Tô Tử Nguyệt nghèo nhưng rất xinh đẹp, chắc sẽ không yêu thằng nghèo hèn Trần Hạo này đâu!”

Đinh Hạo lạnh lùng nói, tất nhiên anh ta quen biết Tô Tử Nguyệt, dù sao ba mẹ nuôi của Tô Tử Nguyệt đang ở thôn Vân Bàng.

“Đinh Hạo, cậu cũng quen người tên Tô Tử Nguyệt này à?”

“Tất nhiên rồi, để tớ nói cho mọi người nghe chuyện của cô ta nhé…”

Đinh Hạo hạ giọng, bát đầu thì thầm gì đó với đám con gái. Rất nhiều cô gái nghe xong, ánh mắt nhìn Tô Tử Nguyệt càng khinh bỉ hơn.

Tô Tử Nguyệt biết Đinh Hạo đang nói cô ấy là cô nhi, là đứa trẻ không ai mong muốn.

Ngay lập tức, lòng tự trọng bị sỉ nhục, cô cúi đầu, hai tay siết chặt góc áo.

Lúc này, Trần Hạo bắt lấy cổ tay cô, nói với cô rằng, mọi thứ đã có tớ ở đây rồi “Tử Nguyệt, chúng ta về thôi!”

Trần Hạo không chịu nổi đám bạn cấp ba này nữa.

Thật sự không muốn nói thêm gì cả, định rời đi.

“Wow wow wow, còn giận dỗi nữa kia, đừng đi mà, nếu hai cậu đã đuổi kịp rồi thì cho hai cậu ăn một bữa thịt cừu xiên miễn phí đấy, chắc hắn hai cậu chưa bao giờ được ăn đâu nhỉ? Ha ha, đúng lúc chúng tôi thiếu người xâu thịt, hai cậu ở lại đi”

Trần Lâm cười khẩy nói.

Thật ra cô ta cũng mới vừa nghĩ đến, hai sức lao động miễn phí, không tận dụng thì uổng.

Trần Hạo không muốn quan tâm đến bọn họ.

“Tõ Tử Nguyệt, cậu đi được à? Cậu và người tên Trần Hạo này ở lại đi, cậu không nghĩ lại rằng mấy năm trước sửa đường, nếu không nhờ ba tôi thì mộ của ba mẹ nuôi cậu đã bị người ta san bằng lên rồi. Bây giờ mời cậu ăn, báo cậu xiên thịt giúp tôi mà cậu lại không muốn làm?”

Đinh Hạo cà lơ phất phơ nói.

Lúc trước anh ta ít nói, trong mắt người khác, anh ta thuộc kiểu người không có chút tiếng nói nào.

Nhưng bây giờ thì khác, thân phận cậu ấm chính thức làm giá trị con người anh ta tăng lên vùn vụt, bây giờ mọi người đã xem anh ta là trung tâm.

Mà yêu sách trên danh nghĩa đạo đức của anh ta rất hữu dụng với Tô Tử Nguyệt. Tô Tử Nguyệt dừng chân, nhẹ nhàng nói: “Trần Hạo, hay là cậu về trước đi, tớ ở lại xâu thịt cho họ!”

Trần Hạo đã nói chuyện của mình cho Tô Tử Nguyệt nghe và cũng nhờ Tô Tử Nguyệt giúp mình giấu giếm thân phận.

Cho nên Tô Tử Nguyệt biết Trần Hạo tuyệt đối không thể làm những chuyện nặng nhọc thế này được.

Hơn nữa, những người như họ, nào có tư cách được Trần Hạo hầu hạ… Cho nên cô mới ở lại. Mà Trần Hạo thì nếu Tô Tử Nguyệt không đi, anh đi cũng không hay lắm.

Haiz, xâu thịt thì xâu thịt thôi, giúp đỡ Tô Tử Nguyệt vậy! Cuối cùng anh quyết định ở lại, gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc để giải thích tình hình, bảo Lý Chấn Quốc làm xong thì cứ về trước.

Mọi người thấy đã tìm được người lao động nên Đinh Hạo gọi điện thoại đặt thịt cừu ngay, còn cho người chuyển bếp nướng BBQ và mười thùng bia đến.

Buổi dã ngoại lửa trại bên hồ bắt đầu rồi Trần Hạo và Tô Tử Nguyệt xâu vài tiếng đồng hồ mới xâu hết đống thịt cừu này.

“Ồ! Thưởng cho hai cậu năm mươi xiên thịt đó, tự mang bếp nhỏ sang bên cạnh nướng ăn đi!”

Trần Lâm kiêu ngạo đưa cho Trần Hạo một bó thịt, sau đó quay về phía lửa trại nói chuyện phiếm.

Thật ra Trần Hạo đang muốn như vậy.

Nhưng lúc này, anh lại nghe đám người bên kia reo lên ngạc nhiên: “Cái gì, Thi Hàm, cậu muốn chia tay với Mã Phi hả? Thật hay giả vậy?”

“Thật mà, thật ra hai ngày nay chúng tớ cãi nhau hoài à.

Tớ nghĩ rãng có lẽ không hợp nhau nên đêm nay tớ quyết định nói với anh ấy! Hơn nữa có chuyện này tớ ngại nói ra lắm, Mã Phi luôn mập mờ với những cô gái khác!”

Lý Thi Hàm tủi thân nói.

“Mẹ nó, thẳng khốn nạn này, trước mặt thì tỏ ra yêu cậu nhiều đến nhường nào, sau lưng lại làm như vậy, ghê tởm quá, chia tay đi!”

Các cô gái quát lên. “Tớ cũng đồng ý, nếu thật sự Mã Phi khốn nạn đến vậy thì chia tay là đúng.

Trên đời này còn rất nhiều đàn ông tốt, giàu và đẹp trai hơn anh ta nhiều!”

Trần Lâm nói.

Lý Thi Hàm chỉnh lại tóc gật đầu.

Trên thực tế, từ buổi tiệc đồng hương lần trước, khi Lý Thi Hàm nhìn thấy bộ dạng khom lưng cúi đầu trước Chu Trạch của Mã Phi, cô ta đã nguội lòng với anh ta rồi.

Ha ha, cô ta cứ ngỡ rằng, chỉ cần một người đàn ông tốt với cô ta, hơn nữa có suy nghĩ muốn đi đến tương lai, gia cảnh không quá kém thì sẽ không sao cả. Nhưng cô ta suy nghĩ ngây thơ quá.

Trước mặt câu ấm chân chính như người ta, mày chẳng là gì cả.

Cùng lắm chỉ là nhân viên làm công thôi.

Giống như Trần Hạo kia, mày nhìn bây giờ đi, cho dù cậu ta có cố gắng học tập thì có ích lợi gì? Cuối cùng, vẫn chỉ là một người tầm thường đấy thôi? Cho nên suy nghĩ của Lý Thi Hàm cũng dần thay đổi.

“Thi Hàm, tụi mình gặp nhau nhiều rồi, cũng xem như bạn bè. Tớ khuyên cậu một câu, cũ không đi thì mới sẽ không đến, chúng ta phải biết nhìn về phía trước!”

Lúc này, Đinh Hạo nói một câu.

Lý Thi Hàm ngẩng đầu nhin Đinh Hạo, chỉnh tóc ừ một tiếng, còn cười với Đinh Hạo một nụ cười ý bảo mình sẽ cố gắng. Ở đây có rất nhiều sinh viên nhạy bén, hầu như đều cảm nhận được sự khác thường.

Chính là có vẻ như Lý Thi Hàm có ý với Đinh Hạo, mà Đinh Hạo thì rõ ràng cũng có ý với Lý Thi Hàm.

Ánh mắt mập mờ ban nãy của hai người, vừa nhìn là biết ngay.

Ngẫm lại cũng đúng, bây giờ Đinh Hạo đã thành cậu ấm chân chính rồi, sau này sẽ không thiếu tiền, đi theo anh ta, chắc chắn sẽ tốt hơn Mã Phi ăn nhờ ở đậu, mặc dù Mã Phi cũng rất xuất sắc.

Sao Trần Lâm lại không nhận ra chuyện này cơ chứ.

Lập tức, cô ta nhíu mày, làn sóng ghen tuông thầm trào dâng.

Đinh Hạo là bạn của cô ta đấy nhé, vì cô bạn thân Lý Thi Hàm này đã có người yêu là Mã Phi nên từ trước đến nay, Trần Lâm luôn rộng rãi giới thiệu bạn khác giới của mình cho Lý Thi Hàm làm quen.

Nhưng bây giờ, từ khi biết Định Hạo đã phất lên, Trần Lâm cũng có vài suy nghĩ.

Nhưng bản thân cô ta đã quên rằng mình phải phòng cháy, phòng trộm, phòng cả bạn thân, bây giờ chẳng khác gì cô ta thúc đẩy cho Đỉnh Hạo và Lý Thi Hàm? Trần Lâm buồn bực.

Mà lúc này, Trần Hạo bước đến muốn lấy ít que nướng.

Trần Lâm đang ôm một bụng tức không có chỗ xả nên rống lên với Trần Hạo: “Mẹ nó ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, ăn cho chết hay gì! Đồ ngu ngốc hèn hạ!!!”

Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện

comments powered by Disqus