Chương 111: Đi khám bệnh khẩn cấp

In book:
Cover of Mở Mắt Thấy Thần Tài
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề

Sau khi Trần Hạo đến lớp.

Anh thêm lại wechat của Tô Đồng Hân.

Còn gửi kèm một câu: “Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu!”

Đương nhiên, câu này là do Dương Huy dạy.

Trần Hạo biết có thể là do mình mà Tô Đồng Hán tức giận, nên muốn nói rõ với Tô Đồng Hân.

Mà câu này thật sự rất hiệu nghiệm.

Tô Đồng Hân đồng ý rất nhanh “Chuyện gì, nói mau” “Buổi trưa cậu có rảnh không, có một bộ phim mới ra, hay lắm, tớ muốn đi xem! Nên muốn tìm một người đi cùng!”

Còn những lời này là do Mã Hiểu Nam dạy.

Tóm lại bây giờ bên cạnh Trần Hạo có rất nhiều bạn tốt, họ đều đang bày mưu tính kế giúp Trần Hạo.

“Ha ha, vậy cậu đi mà tìm cô gái cậu thấy rất tốt ấy, tìm tớ làm gì?” Tô Đồng Hân lạnh lùng nói.

“Người tớ muốn tìm ấy à, là cô gái xinh đẹp nhất, phóng khoáng nhất trong lòng tớ, là cô gái kề cận tớ nhất, tớ nghĩ đi nghĩ lại thì hình như chỉ có cậu là phù hợp với mấy điểm này nhất thôi, nếu không thì cậu giới thiệu cho tớ một cô gái khác giống vậy đi?”

“Cút, không có”

“Vậy thì chỉ có mỗi cậu thôi!”

“Sao cậu lại nói những lời này? Không giống cậu chút nào” Tô Đồng Hân gửi đến một biểu cảm ngạc nhiên.

Nói thật, kể từ khi nói chuyện với Trần Hạo, cộng tất cả lại với nhau thì hai câu này là hai câu khiến Tô Đồng Hân rất vui.

“Đi không? Tớ mua vé cho cậu rồi, nếu cậu muốn từ chối thì cũng được thôi, nhưng phải giới thiệu cho tớ một chị gái giống như cậu để đi cùng tớ thì tớ mới đồng ý!”

“Ha, thấy câu có thành ý như vậy, tớ sẽ đi, nhưng tớ có một điều kiện, đó là cậu phải mời tớ ăn cơm, tớ không thể đi vô ích vậy được!”

“Không thành vấn đề!”

Vậy là đã quyết định xong! Dương Huy và Mã Hiếu Nam đều làm điệu bộ đã giành được chiến thắng.

Chỉ có Trần Hạo là cười khổ gãi gãi đầu. Hóa ra nói chuyện với con gái cũng phải chú ý nhiều đến vậy? Trước đây Trần Hạo không hiểu những điều này, nói chuyện với con gái thì người ta hỏi một câu anh trả lời lại một câu.

Bởi vì Dương Hạ từng nói, cô ta thích sự an phận và hiền lành của Trần Hạo.

Nên lúc Trần Hạo ở cùng với Dương Hạ rất hòa hợp.

Nhưng nhìn bây giờ.

Cùng một câu, cùng một mục đích, thêm vào vài từ, thì hiệu quả đã khác rồi! Đây cũng là một loại kiến thức, Trần Hạo thầm bất lực.

Mười một giờ phim bắt đầu chiếu.

Trần Hạo định hơn mười giờ thì qua chỗ Tô Đồng Hân trước.

Học xong, vừa mới ra khỏi lớp.

Bỗng nhiên điện thoại của Trần Hạo vang lên, nhìn số thì Trần Hạo hơi lung lay.

Là Tô Tử Nguyệt gọi đến.

Hai người đã lưu số điện thoại của nhau từ lâu, Trần Hạo nói với Tô Tử Nguyệt, dù xảy ra bất cứ việc gì cũng có thể gọi cho mình trước.

Lúc này, điện thoại được nối máy.

Giọng Tô Tử Nguyệt hơi gấp gáp.

“Trần Hạo, cậu đang ở đâu?”

“Ở trường! Sao vậy?”

“Là Tiểu Dĩnh, vừa nấy Tiếu Dĩnh đột nhiên bị ngất, tớ bế con bé đi bệnh viện, nhưng… nhưng tớ không có tiền, bệnh viện không chịu khám!”

“Cái gì! Hai người giờ đang ở cổng bệnh viện sao? Được được được, tớ đến ngay đây!”

Nghe nói Tiểu Dĩnh bị ngất, hơn nữa có vẻ rất nghiêm trọng.

Trần Hạo cũng hơi hoang mang.

Tuần trước ở với nhau cũng rất hòa hợp, cho nên lúc này rất lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Dĩnh, Trần Hạo chạy thẳng xuống lầu, lái xe đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Trần Hạo thấy ba người Tô Tử Nguyệt đang sốt ruột đứng ở cổng bệnh viện.

Anh đỗ xe bên đường.

Trần Hạo chạy thẳng qua đó.

“Thế nào rồi?”

Trần Hạo thấy sắc mặt Tiểu Dĩnh trắng bệch, cả người run rẩy.

“Trước đây Tiểu Dĩnh cũng có triệu chứng này, nhưng lần này lại rất nghiêm trọng!”

Tô Tử Nguyệt sốt ruột đến phát khóc.

Hai đứa trẻ cũng lắc lắc cánh tay Trần Hạo: “Anh Trần Hạo, anh cứu Tiếu Dĩnh đi”

“Anh biết, vào bên trong để bác sĩ khám đã!”

Trần Hạo ôm Tiểu Dĩnh từ trong ngực Tô Tử Nguyệt, muốn chạy về phía sảnh cấp cứu của bệnh viện “Đứng lại cho tôi! Tôi đã nói với mấy người rồi, không có tiền thì không thể khám được, mau tìm cách kiếm tiền đi, đừng ở đây gây chuyện nữa!”

Hai nhân viên bảo vệ đến ngãn Trần Hạo lại. “Tôi có tiền, khám cho đứa bẻ trước đã!” Trần Hạo vội nói. “Ôi, chàng trai à, không phải là bọn tôi không giúp cậu, nhưng nếu cứ để cậu vào như vậy mà không thu được tiền thì hai bọn tôi cũng phải cuốn gói mà đi mất thôi, hay là thế này đi, mọi người mau đi góp tiền đã”

Hai nhân viên bảo vệ cũng không còn trẻ, có thể thấy nhóm Tô Tử Nguyệt đang khó khăn nên nói vậy, cũng không còn quyết liệt như vừa nãy nữa. Rõ ràng là Tô Tử Nguyệt đã bị đuổi ra một lần rồi.

“Tôi nói này lão Lưu, lão Lý, có chuyện gì vậy? Cổng bệnh viện chúng ta, mấy người này đứng xin cơm hay làm gì? Hửm? Chẳng phải vừa nãy không có tiền đăng kí khám nên bị tôi đuổi đi rồi sao? Sao lại còn đứng lỳ ở đây”

“Ôi, là bác sĩ Tân, xin lỗi, tôi bảo họ đi ngay đây!”

“Khẩn trương lên, hình ảnh gì thế này, đi thôi, Mĩ Mĩ, Tiểu Lệ, chúng ta đi ăn cơm, hôm nay dẫn hai người đi ăn món ngon, khà khà khà!”

Bác sĩ Tân này động tay động chân kéo hai cô gái xinh đẹp đi. Hai cô gái đó cũng khinh thường nhìn nhóm Trần Hạo: “Ha ha, còn rất cố chấp nữa, mau đi góp tiền đi”

“Cô nhìn từng người bọn họ xem, có thể trả tiền khám bệnh nổi không? Ôi!”

Hai cô gái tôi một câu cô một câu.

Rõ ràng chỉ cần nhìn quần áo, bọn họ đã hoàn toàn khinh thường Trần Hạo và Tô Tử Nguyệt rồi. “Bác sĩ Tần, xin anh, khám cho Tiểu Dĩnh trước đã, cầu xin anh!”

Tô Tử Nguyệt lo lắng, còn muốn quỳ xuống trước vị bác sĩ Tân này.

“Tôi có tiền, anh khám trước đi, khám xong rồi cũng không nợ tiền viện phí đâu!” Trần Hạo lạnh mặt nói.

“Ôi ôi cậu cũng có tiền à?”

“Ha ha ha, đùa lớn vậy!”

“Thằng ranh con, cậu đùa tôi đấy à? Nhìn cậu có chỗ nào giống người có tiền đâu? Ha ha, muốn lừa tôi sao, cậu không có cửa đâu, mau cút đi cho tôi”. Trần Hạo nhìn Tô Tử Nguyệt: “Cậu đợi tớ nửa phút, sẽ được vào ngay thôi!”

Nói xong, Trần Hạo nhìn chằm chằm vào bác sĩ Tân và hai cô gái xinh đẹp, sau đó chạy đến bên đường, ngồi vào xe, đạp chân ga nổ máy xe.

“Mẹ kiếp!”

“Trời ơi!”

“Cái gì cái gì?”

Ba người đều rất kinh ngạc.

Nhất là bác sĩ Tân, tái xanh cả mặt.

Lamborghini Reventon, siêu xe mười tám triệu đấy! Người ta thương người, là một đại thần giàu có đấy! Hai cô gái xinh đẹp che miệng ngạc nhiên.

Chiếc siêu xe này đập thẳng vào mắt bọn họ với lực rất lớn! “Giờ có thể vào được chưa?” Hạ cửa sổ xe xuống, Trần Hạo nhàn nhạt hỏi.

“Có thể có thể chứ, đương nhiên là có thể rồi, tôi lập tức đi sắp xếp một nhóm chẩn đoán, tôi cũng không ăn cơm nữa, chắc chẩn đoán sẽ nhanh thôi!” Bác sĩ Tân hoảng hốt nói.

Trần Hạo lạnh lùng cười. Có một số người lại như vậy đấy, bạn hòa nhã cầu xin họ thì họ không cho bạn lấy một cơ hội, nhưng tùy tiện vả mặt họ thì họ lại như cháu trai bạn vậy.

Dĩnh Nhi được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Kết quả chẩn đoán bệnh rất nhanh đã có, Dĩnh Nhi bị thiểu máu, khá nghiêm trọng.

Nhưng trong vòng một năm sẽ chữa hết bệnh, bệnh viện bày tỏ rất tự tin về phương diện này.

Lúc này Trần Hạo với Tô Tử Nguyệt mới hoàn toàn yên tâm.

“Cậu Trần, về sau cậu nhất định phải chú ý đến Tiểu Dĩnh, chăm sóc cho cô bé nhiều hơn, bảo cô bé ăn nhiều trái cây nữa!” Lúc này, hai cô y tá xinh đẹp kia đến gần Trần Hạo thân thiết căn dặn Trần Hạo cái này cái kia. Trần Hạo chỉ cười khổ gặt đầu.

Đợi đến lúc Tiểu Dĩnh vào phòng bệnh rồi thì Trần Hạo mới hoàn toàn yên tâm.

“Chị Tử Nguyệt, chị mau về làm việc đi, không thì viện trưởng lại nói chị đấy!” Hai đứa trẻ lắc đầu nói “À, chị không sao đâu, chị phải chăm sóc cho Tiểu Dĩnh!”

“Để bọn em chăm là được rồi, anh Trần Hạo cũng ở đây mà!”

“Bọn em là con trai sao có thế chăm sóc kỹ được, với lại nếu Tiểu Dĩnh muốn đi vệ sinh thì làm thế nào?”

Tô Tử Nguyệt cũng không biết phải làm thể nào, cô quả thực phải đi làm, còn phải nuôi ba anh chị em nữa.

Nhưng Tiểu Dĩnh vẫn quan trọng nhất.

“Nếu cậu bận thì cứ về làm việc đi, tớ báo một người bạn tới đây chăm sóc Tiểu Dĩnh là được rồi!”

Tìm hai cô ý tá kia? Nói thật thì Trần Hạo cũng không yên tâm.

Mà tự mình ở lại chăm sóc thì thật sự cũng không tiện.

Vì vậy Trần Hạo nghĩ đến một người, bảo cô ta đến đây là thích hợp nhất Trần Hạo ngay lập tức gọi cho Trịnh Duyệt.

Mẹ kiếp! Ai mà ngờ vừa lấy điện thoại ra thì Tô Đồng Hân đã gọi cho mình ba mươi cuộc gọi nhỡ, còn chưa kể đến tin nhắn điện thoại và wechat.

Là thế này, vì buổi sáng có tiết nên Trần Hạo có thói quen để chế độ im lặng, lúc ra khỏi lớp, vì vội quá nên quên mở tiếng, sau đó bận đến bây giờ.

Giờ xem thời gian thì sắp một giờ rồi.

Cũng có nghĩa là, mình đã cho Tô Đồng Hân leo cây hơn hai tiếng rồi!

Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện

comments powered by Disqus