Chương 109: Tô Đồng Hân phát giác

In book:
Cover of Mở Mắt Thấy Thần Tài
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề

“Thưa anh, thật sự không được đâu, khách ở bên trong đều đã dọn món lên hết rồi”

“Mẹ kiếp, vẫn không được chứ gì, có biết chú bữa tiệc lần này là ai không? Ba phút, nếu ba phút nữa cô không giải quyết được việc này thì tôi bảo quản lý của các cô ra giải quyết có tin không hả?”

Anh chàng đó vênh váo tự đắc nói.

“Được rồi, để tôi cố gắng thử xem”

Nữ nhân viên phục vụ nhanh chóng đi vào, nói ra mọi chuyện.

Nhóm Trần Lâm không làm.

Dựa vào cái gì chứ, bọn tôi vào trước, đã ngồi ăn luôn rồi, một câu của anh bảo bọn tôi đổi bàn là bọn tôi phải đổi à? Anh là ai chứ.

“Không đổi, nói với bọn họ là chúng tôi không đổi!”

Trần Lâm lạnh lùng nói, cô ta bực rồi đấy.

“Hà, tôi muốn xem xem là ai mà lớn giọng vậy đấy, dám không nể mặt cậu Chu của bọn tôi sao?”

Cửa tự động của phòng bao bị đẩy ra, nhóm người đó đi thẳng vào trong.

Khí thế này, có vẻ như đã gươm súng sẵn sàng rồi. Bây giờ anh Mã Phi chính là trung tâm của mọi người.

Nói thật, nếu là cậu ấm bình thường thì chẳng có gì phải sợ hãi.

Dù sao thì bảy giờ anh Mã Phi cũng là người của phố thương mại Kim Lăng.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Mã Phi đầy hi vọng Mã Phi hắng giọng đứng lên.

“Mấy người bạn này, chỗ ngồi là bọn tôi đã đặt trước, muốn đổi thì chắc chắn là không thể đổi, cũng đừng vô lý thế, nếu không đợi lát nữa tôi mời khách, mời mọi người đến Bếp Gia Viên ở phố thương mại Kim Lăng dùng bữa?”

Mã Phi ung dung bình tĩnh, mỉm cười một cái

Nội dung những lời này rất phong phú. Không chỉ thể hiện được vị thế của mình mà còn gián tiếp nói rõ ràng mình có quan hệ với phố thương mại Kim Lăng.

“Mẹ kiếp! Giờ ai cũng dám lấy danh nghĩa cúa phố thương mại Kim Lãng, chẳng lẽ thật sự cho rằng tôi không phải người của Kim Lăng à, không có bạn tốt ở phố thương mại à?”

Lúc này, có một người tay đút trong túi từ ngoài cửa bước ra, như cười như không nói.

“Cậu Chu? Hóa là là cậu!”

Ban đầu Mã Phi cũng rất cứng rắn nhưng vừa thấy người này thì lập tức quay ra nịnh hót. Ngay cả Lý Thi Hàm cũng khẽ liếc mắt nhìn.

Cậu Chu trước mắt này, tên là Chu Trạch, cũng là sinh viên đại học Giang Nam như bọn họ, nhà rất giàu có, gần đây chơi rất thân với nhóm của cậu Bạch!

Cách đây một thời gian, cậu Chu này cũng có tham gia vào dạ tiệc du thuyền, nghe nói quen biết được một người rất có quyền lực! Cậu Chu này vốn đâu phải một cậu ấm bình thường, mọi người sao có thể không sợ được.

“Sao vậy, anh biết tôi à?” Chu Trạch cười nhàn nhạt.

“Sao có thể không biết chứ, tôi chơi với anh A Khôn, anh A Khôn biết cậu!”

Dáng vẻ Mã Phi rất cẩn thận, đâu còn ra vẻ đắc ý như ban nãy nữa!

“Mẹ kiếp, thì ra là người của tên tiểu tử Tiểu Khôn à, sao vậy, tôi đến ăn bữa cơm, ngay cả đổi một phòng bao tiện hơn chút cũng không cho đổi à?”

Chu Trạch lạnh lùng cười.

“Nào dám nào dám, nhưng mà cậu Chu cậu nhìn xem, bọn tôi cũng đã bắt đầu ăn rồi, cậu xem như nể mặt tôi đi!”

“Mẹ kiếp, anh ớ trước mặt tôi mà còn mặt mũi đếch gì nữa, có đổi hay không nói đi?”

Chu Trạch mất kiên nhẫn nói.

Mã Phi nuốt nước bọt.

Những người còn lại cũng nuốt nước bọt.

Mọi người đều không thể đắc tội với cậu Chu này được.

Bây giờ, Mã Phi ở trước mặt người ta lại chả là cái thá gì, chỉ cần làm cho cậu Bạch nối giận thì Mã Phi hắn sẽ phải cút khỏi phố thương mại ngay.

Mặc dù Mã Phi cảm thấy mặt mình đau rát nhưng vẫn phải cắn răng nói: “Đổi, chắc chắn phải đổi chứ!”

“Ôi chao, nhiều đồ ăn vậy sao đổi được bây giờ?”

Lúc này Trần Lâm nũng nịu nói.

Vừa nãy cô ta còn giống như một con hổ cái. Cũng cùng lời nói đó nhưng bây giờ nói ra thì lại biến thành một con cừu non ngay.

“Để Trần Hạo giúp chúng ta mang đồ ăn qua một phòng khác đi, để chỗ này lại cho cậu Chu!”

Một bạn nữ cùng cấp ba nói.

“Được, cũng chỉ có thể làm vậy thôi!”

Nhóm Mã Phi gật gật đầu.

Nhưng Chu Trạch thì lại hơi bàng hoàng.

Trần Hạo? Lúc này anh ta mới nhìn thấy một người thanh niên vẫn đang bình thản ăn cơm, đưa lưng về phía anh ta.

Nói thật, ban nãy lúc Chu Trạch đi vào có liếc mắt nhìn thì đã cảm thấy bóng lưng này trông rất quen.

Nhưng bây giờ bị người ta gọi thì mới lập tức phản ứng lại.

Lại gần sát bên nhìn Trần Hạo.

Suýt chút nữa đã hét lên.

Đây chẳng phải là cậu Trần – Trần Hạo đó sao!

“Trần… bạn Trần Hạo, hóa ra cậu ở đây à!”

Nhớ đến những lời dặn dò của Bạch Tiểu Phi mấy hôm trước, Chu Trạch run lẩy bẩy nói.

Còn nhóm người hổ báo cáo chồn ở phía sau Chu Trạch từng thấy Trần Hạo rồi nên cũng kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Ai mà ngờ Trần Hạo lại có thể chạy đến đây, lại còn ở cũng một chỗ với đám người này chứ.

“Hửm? Cậu Chu, cậu biết tên nghèo Trần Hạo này à?”

Lúc này Mã Phi rất ngạc nhiên.

Không biết tại sao, Chu Trạch lại gọi thẳng tên của Trần Hạo, Mã Phi và rất nhiều chàng trai khác trong phòng bao đều rất ghen tị, tại sao cậu Chu lại biết Trần Hạo mà lại không biết mình chứ?

Tại sao chứ!

“Biết hay không không phải việc của anh, mẹ nó cút qua một bên cho tôi!”

Chu Trạch nghe Mã Phi gọi Trần Hạo như vậy thì lập tức bốc hỏa.

Chửi Mã Phi tái cả mặt.

“Bạn Chu Trạch, là cậu à, lần trước đến trường các cậu chơi có gặp một lần, phải rồi, cậu tìm thấy vé chưa?”Trần Hạo đặt đũa xuống, lúc này mới nhàn nhạt hỏi lại một câu.

Cố ý thay đổi chuyện lần trước một chút.

“À à, tìm được rồi tìm được rồi! Cảm ơn bạn Trần Hạo, thật sự cảm ơn bạn Trần Hạo!

Chu Trạch dứt khoát khom lưng chín mươi độ, cười nói, anh ta ở trước mặt cậu Bạch đã khép na khép nép rồi, lúc này ở trước mặt Trần Hạo lại càng phải trung thực hơn một chút.

“Cảm ơn bạn Trần Hạo!”

Mà mấy tên hổ báo cáo chồn phía sau Chu Trạch cũng cúi đầu khom lưng luôn mồm cảm ơn.

Xem như chào hỏi đi.

“Đừng khách sáo, vậy cậu Chu nể mặt tôi, đổi sang một phòng khác được chứ?”

“Phải vậy chứ phải vậy chứ!”

Chu Trạch không biết Trần Hạo ở đây làm gì, nhưng Trần Hạo bảo làm cái gì thì mình cứ làm cái đó đi, sau khi nói xong thì lập tức dẫn theo đám người lui ra ngoài!

Cả phòng bao liền khôi phục lại yên tĩnh như vừa nãy.

Bởi vì lúc này, tất cả mọi người đều ngẩn tò te nhìn Trần Hạo, người này lại có ô dù lớn cỡ nào đây?

Sao có thể vậy được?

“Trần Hạo, sao cậu biết… cậu Chu này vậy? Tại sao cậu ta lại cảm ơn cậu?”

Trong lòng Trần Lâm rất khó chịu, vội hỏi.

“À à, lần trước cậu ta làm mất vé xe, tôi nhặt được trả cho cậu ta!”

What?

Mọi người trợn to mắt.

Lừa ai vậy chứ? Nhặt được vé xe mà cảm ơn cậu kiểu đó à?

Trần Hạo cũng hơi sững người, nói không kịp suy nghĩ nên thành ra hơi luống cuống, thế này cũng phi logic quá rồi.

“Tôi quên mất, nếu không chắc là vé máy bay?”

“Ừ ừ?”

Trần Lâm và Lý Thi Hàm đều hơi giật mình, vé máy bay cũng không thể đến mức như vậy được.

Trần Hạo gãi gãi đầu, không biết nên nói thế nào: “Tôi thật sự quên mất là nhặt được vé gì rồi, dù sao thì cậu ta cũng rất cảm kích tôi, ha ha!”

Qua loa lấy lệ một câu, Trần Hạo ăn cũng lưng lưng bụng rồi.

Cảm thấy còn ở lại nữa thì chán chết.

Tìm một cái cớ nói với bọn họ mình còn có việc phải đi trước, sau đó thì chuồn đi luôn.

Sau khi Trần Hạo đi thì mọi người trong phòng bao đều đưa mắt nhìn nhau.

Vừa nãy chắc chắn Trần Hạo đã không nói đúng sự thật.

Nhưng sao cậu Chu lại biết cậu ta chứ?

Tại sao người đó không phải là mình, nếu như quen biết mình như vậy, thì sẽ thế nào chứ!

Có người ghen tị, cũng có người giống như Lý Thi Hàm và Trần Lâm, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Bọn họ thậm chí còn hơi sợ hãi, chắc không phải là Trần Hạo đổi vận đâu nhỉ, ngồi được lên xe của cậu Chu, rồi từ đó tìm được một công việc tốt, phải rồi, có thế là khả năng này.

Nếu là như vậy, thì Lý Thi Hàm và Trần Lâm hối hận muốn chết mất.

Rất sợ cảnh này sẽ đến!

Ôi, sốt ruột chết mất thôi!

“Ha ha, chắc là cậu Chu sẽ không kiên nhẫn với cậu ta thế đâu, dù sao thì loại chuyện cảm kích này làm một hai lần là đủ rồi, tên nghèo này còn có thể khiến cậu Chu báo đáp cho hắn cái gì nữa sao? Chắc chắn là không có khả năng đó rồi!”

Dường như nhìn ra được lo lắng của mọi người, Mã Phi cười hihi nói.

Lúc này trong lòng mọi người mới thoải mái hơn đời chút.

Về phía Trần Hạo đã rời đi, thật ra ban nãy Trần Hạo hoàn toàn có thể vả thẳng mặt đám người kia!

Nhưng nghĩ đến tình bạn đã từng có với Lý Thi Hàm nên xem như nể mặt cô ta đi, cho dù bây giờ Lý Thi Hàm có thế nào đi nữa thì trước kia cô ta ít nhiều cũng đã giúp đỡ cho mình.

Lần này, xem như đã trả nợ xong đi! Sờ sờ bụng, Trần Hạo ăn cũng lưng bụng rồi, không biết nhóm Tô Tử Nguyệt đã ăn cơm hay chưa, tiện thể gọi một ít mang qua cho bọn họ.

Trần Hạo lại đến chỗ của Tô Tử Nguyệt.

Thậm chí là đến liên tiếp bảy ngày.

Trần Hạo không có việc gì làm thì thích đến chỗ của Tô Tử Nguyệt, trò chuyện, trông mấy đứa bé, cuộc sống kiểu này không cần phải kiềm nén cảm xúc, khiến Trần Hạo cảm thấy rất thoải mái.

Ở đây dễ chịu hơn ở trường.

Quan hệ giữa Trần Hạo và Tô Tử Nguyệt cũng ngày càng gần gũi hơn. Kết bạn wechat với Tô Tử Nguyệt, hai người cũng thường hay nhắn tin trò chuyện với nhau.

Nếu hỏi Trần Hạo thích Tô Tử Nguyệt rồi phải không? Trần Hạo cũng không trả lời được là mình có thích cô gái này hay là không.

Sáu bảy ngày thường hay nói chuyện với Tô Tử Nguyệt, đôi lúc cũng sẽ trả lời tin nhắn của Tô Đồng Hân rất chậm. Đến tối hôm nay, Tô Đồng Hân đột nhiên hỏi một câu: “Trần Hạo, ngoài tớ ra, có phải cậu cũng nói chuyện với cô gái khác không?”

Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện

comments powered by Disqus