Chương 104: Cậu định chạy đi đâu

In book:
Cover of Mở Mắt Thấy Thần Tài
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề

“Cậu Trần, hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà!”

Lý Kiến Sơn sốt ruột đến mức sắp khóc rồi.

“Hiểu lầm chuyện gì? Tôi sắp không sống nổi ở đất Kim Lăng này rồi, để tôi nghỉ học nhanh đi!”

Trần Hạo lại muốn ký.

“Cậu Trần, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi.

Thật ra chuyện này chỉ cần xử phạt cậu là có thể giải quyết, tại tôi nghe người khác nói nên mới khuyên cậu thôi học!”

Nếu để hiệu trưởng biết ông ta dám đuổi học cậu Trần của Kim Lăng, vậy thì ông ta chết chắc.

Không cần biết ông ta đã làm gì, chỉ với việc ông ta đuổi học cậu Trần thôi đã đủ để ông ta chết hàng nghìn lần rồi.

“Được thôi, vậy thầy nói thử xem tiếp theo phải làm thế nào đây? Mạnh Thái Như để sinh viên của mình làm như vậy trước mặt mọi người, làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của người khác!”

Trần Hạo không biết mình đã thay đổi tự khi nào.

Anh không muốn mọi chuyện vẫn giống như trước kia nữa, cứ ngại ngùng rồi yếu đuối. Bây giờ Trần Hạo nghĩ gì nói đó.

“Cậu yên tâm đi cậu Trần, tí nhất định sẽ xử lý công bằng chuyện này!”

“Hơn nữa, dùng danh nghĩa của Bình Phàm, quyên góp năm trăm nghìn cho bạn Hách Lan Lan.

Tôi sẽ đưa tiền cho thầy sau, cám ơn!”

“Cậu khách sáo quá”

Lý Kiến Sơn cười ha ha.

Lúc này Trần Hạo mới gật đầu.

Anh đứng lên, rời đi bên ngoài cửa.

“Ây da, Trần Hạo đã bị đuổi học rồi, ăn cơm của trường suốt ba năm, vậy mà kết quả lại không được tốt nghiệp, ha ha..”

Mạnh Thái Như khoanh tay, bất đắc dĩ cười gượng.

“Bị đuổi học mới tốt chứ, tốt nhất không thể sống nổi ở đất Kim Lăng, dám đánh Dương Dương cúa chúng tôi!”

Vài cô gái vẫn còn chưa nguôi giận đấy.

Mà lúc này, cuối cùng cảnh cửa cũng mở ra.

Bao gồm cả Mạnh Thái Như đều muốn xông lên mỉa mai Trần Hạo một phen.

“Ban Trần Hạo, bạn đi chậm thôi, chỗ này được xây lại rồi nên có bậc thang nhỏ!”

Cảnh tượng trước mặt làm mọi người trợn mắt nhìn.

Thấy Trần Hạo đang được Lý Kiến Sơn đỡ lấy nhẹ nhàng.

Bậc thang kia chí cao khoáng hai centimet, cũng không được tính là bậc thang nữa, Lý Kiến Sơn đang sợ Trần Hạo bị vấp à? Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra vậy? Mạnh Thái Như hả miệng.

“Trướng khoa Lý, Trần Hạo cậu ta..”

“Cậu ta gì mà cậu ta, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Tôi còn muốn hỏi lại cô đó cô Mạnh, nếu không nhờ bạn Trần Hạo nói thì tỏi cũng không biết, cô lại dám bắt một sinh viên nữ giơ báng trước mặt mọi người, cô còn đứng đó chụp ánh chung đúng không?”

“Hả? Rõ ràng tôi đã nói chuyện này..”

“Tôi không biết. Tóm lại, cô Mạnh đã chà đạp lòng tự trọng của sinh viên làm người khác giận sôi.

Vốn đĩ lần này tôi đã định trao chức danh giảng viên ưu tú của khoa mình cho cô, nhưng bây giờ, thôi bỏ đi!”

“Cái gì? Trưởng khoa Lý, vì chức danh giảng viên ưu tú mà tôi đã cố gắng mang vinh dự về cho khoa suốt ba năm trời, tôi đã nỗ lực suốt ba nắm đó!”

Mạnh Thái Như ngơ ngác.

“Loại giáo viên như cô, liệu trường ta có tiếp tục thuê cô nữa hay không đã là một vấn đề rồi mà còn muốn chức danh giáng viên ưu tú à, hừ!”

Lý Kiến Sơn nói xong, lại nhìn về phía Giang Vi Vi đang ngây ngẩn.

“Làm chủ tịch hội sinh viên ba năm mà chẳng tự quyết định được chuyện gì cả.

Chuyện này hỏi lên khoa, chuyện kia cũng hỏi lên khoa, em nói xem ngoài chuyện này ra thì em còn làm được gì nữa? Bây giờ vẫn giữ chức vụ chủ tịch hội sinh viên cúa em nhưng nếu có người thích hợp hơn thì sẽ đổi em.”

“Dạ?”

“Dạ gì mà dạ?”

Ly Kiến Sơn rống với Giang Vi Vị, chắp tay sau lưng xoay người trở về văn phòng Giang Vi Vi: Mẹ nó, em chưa nói câu nào mà! Tại sao? Cuối cùng là tại sao? Giang Vi Vi và Mạnh Thái Như cùng suy nghĩ, cùng nhìn về phía Trần Hạo bằng ánh mắt lạnh lùng.

Bây giờ Trần Hạo chỉ có thể cười chua xót, xoay người rời đi, anh nghĩ, chắc hẳn không bao lâu sau là sẽ nghe được tin bên phía Vương Dương.

Các người giẫm đạp tôi lâu như vậy, tôi cũng nên lấy ít lãi chứ nhỉ? Trần Hạo trở lại phòng học, thấy nhóm Dương Huy đã quay về.

Anh cũng về ký túc xá nằm, sau khi nói với nhóm Dương Huy là không sao cả, nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ rồi nên chuẩn bị nghỉ ngơi chơi điện thoại.

Lúc này, Mạnh Thái Như gửi tin nhắn cho nick phụ của anh.

“Tức muốn chết, tức muốn chết, Bình Phàm à, người ta không muốn sống nữa đâu! Em nói xem người ta phải làm sao bây giờ đây?”

Mạnh Thái Như nói.

Nói thật lòng, vừa nhìn thấy ba chữ Mạnh Thái Như là Trần Hạo lại giận sôi máu.

“Không muốn sống nữa thì chết đi! Chứ làm sao bây giờ!”

Trần Hạo trả lời thẳng thừng.

“Ây da! Đáng ghét quá đi, người ta muốn tâm sự chuyện buồn với em mà!”

Trần Hạo không còn gì để nói nữa. Giọng điệu của anh cũng được xem là rất tệ rồi đúng không? Vậy mà cô ta còn nũng nịu với mình? Trần Hạo.

.

“Hứ hứ, người ta quan tâm em mãi mà em chẳng thèm quan tâm người ta gì cả, đau lòng!”

“Nhưng mà tôi muốn nói với em rằng, em biết không Bình Phàm, chỉ có lúc nói chuyện với em, tôi mới có thể nói thỏa thích. Hôm nay đã xảy ra một chuyện, em có biết chuyện quyên tiền của khoa mình không, bởi vì thằng nghèo hèn kia mà chuyện quyên tiền bị hủy rồi, bạn Hách Lan Lan không có tiền khám bệnh cho em bạn ấy.

Quan trọng hơn nữa là, bởi vì thẳng nghèo hèn đó mà tôi mất luôn chức danh giảng viên ưu tú!”

“Tôi đã quyên góp tiền cho bạn Hách Lan Lan rồi, quyên góp năm trăm nghìn! Còn cô mất chức danh giảng viên ưu tú, đúng là đáng đời!”

Trần Hạo mắng, không hề khách sáo chút nào.

“Thấy ghét thấy ghét, tôi phát hiện sao em lại thích khiêu khích tôi quá vậy? Hả hả?”

“Mẹ ơi”

Hết nói nỗi, Trần Hạo thật sự không còn gì để nói nữa Ây! Có phải sau khi bạn có tiền rồi, dù mắng đối phương thì đối phương vẫn cảm thấy thoái mái không? Hẳn là vậy.

Lúc này, Hàn Tư Dư lại gửi tin nhắn cho Trần Hạo: “Anh có đó không? Anh Bình Phàm?”

Trần Hạo không thể chịu nổi hai người phụ nữ này nữa.

“Cút! Không có ở đây!”Trần Hạo mắng.

“Ây da, anh Bình Phàm hư hỏng rồi, biết mắng người ta rồi nha!”

Trần Hạo: ”…”

Xem ra là thật, sau khi có tiền rồi thì mắng người ta, người ta nghe xong vẫn thấy thoải mái! Không quan tâm đến tin nhắn của hai người này nữa.

Trần Hạo lại đăng nhập nick Wechat chính, tán gẫu với Tô Đồng Hân một lúc.

Anh nghỉ ngơi.

Chờ đến sáng hôm sau, bởi vì còn chuyện nghỉ lễ mà chú Lương đã nói với anh.

Trần Hạo dậy từ sớm, bởi vì dậy sớm một chút thì lúc lái xe đi sẽ không bị người ta phát hiện. Dù sao vẫn nên khiêm tốn, Trần Hạo vừa đến công viên.

“Hừ, chẳng phái là thằng nghèo hèn đây sao, mọi người chưa biết, tin hôm qua làm tớ tức muốn chết, cậu ta không bị đuổi học!”

“Đúng đó, đánh anh Dương rồi mà vẫn có thể sống đến tận giờ, đúng là kỳ tích!”

“Không đúng không đúng, mọi người nhìn đi, bây giờ mới sáu giờ sáng, sáng sớm mà cậu ta định đi đâu vậy? Có phải là muốn chạy trốn hay không?”

“Đúng đó, tớ thấy là định chạy trốn đó! Các chị em, thằng nghèo hèn này đánh anh Dương của chúng ta, tuyệt đối không được để nó chạy, chặn nó lại!”

Trần Hạo vừa bước vào đã đụng phải bốn sinh viên nữ.

Không phải ai xa la, chính là bốn sinh viên nữ độc mồm độc miệng, hôm qua đã mắng anh thay Vương Dương.

Nhìn có vẻ như bốn cô đang chạy bộ buổi sáng.

Không ngờ lại trùng hợp đến vậy, mình đụng phải các cô.

“Hừ, đồ nghèo hèn, muốn chạy đi đâu đó?”

Cô gái cầm đầu lạnh lùng nói Trần Hạo móc chìa khóa Lamborghini ra, phẩy phẩy, lại nhướn mắt lên ý báo các cô hãy nhìn chiếc Lambor sau lưng!

“Tôi không chạy, tôi chỉ lải xe ra ngoài đi dạo!”

Trần Hạo lạnh lùng nói.

Nói xong, anh ấn chìa khóa xe. Tít tí Đèn xe sáng lên, cứa xe tự động mở ra.

Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện

comments powered by Disqus