Chương 94: Kim Lăng thay trời rồi

In book:
Cover of Mở Mắt Thấy Thần Tài
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề

“Trần Hạo, câu cũng biết đến hả? Lúc ăn cơm thì tới còn buổi trưa, cả lớp chúng ta ghi hình cho tiết mục của Hàn Tư Dư, lúc đó cậu đang làm gì? Ha ha, đúng là tính hèn mọn của cậu chưa bao giờ thay đổi hết!”

Một sinh viên nữ rất thân với Hàn Tư Dư mắng chứi thậm tệ.

Cũng có rất nhiều nữ sinh bắt đầu thay đổi cái nhìn về Trần Hạo, lập tức nhìn sang phía Trần Hạo, cười nhạt.

Nói thế nào đây nhỉ.

Khoảng thời gian trước, Trần Hạo bỗng trở nên giàu có, rất giàu.

Đã thu hút sự chú ý và ái mộ của rất nhiều cô gái.

Cảm thấy nếu mình có thể ở bên cạnh anh thì tốt biết bao, sẽ được mua túi xách, đặc biệt là Trần Hạo không hề xấu, rất thư sinh.

Nhưng bây giờ Hàn Tư Dư đã từ một con gà nhỏ biến thành phượng hoàng. Bắt đầu trở thành người nổi tiếng hút tiền tài.

Việc này gần như là một liều thuốc trợ tim cho tất cả nữ sinh trong lớp, làm mọi người cảm thấy rằng, con gái thì sao? Nếu con gái chịu cố gắng, tìm đúng phương hướng cũng có thể trở nên giàu có, muốn nổi tiếng thì nổi tiếng, muốn có tiền thì có tiền.

Cho nên bây giờ tất cá các sinh viên nữ trong lớp đều nảy ra một suy nghĩ, đó là chỉ bằng thử livestream trên ứng dụng xem, có thể ký hợp đồng thì càng thích “Thôi, đưa cậu ta theo đi, thêm một người cũng đâu nhiều mà bớt một người chẳng giảm được bao nhiều!”

Hàn Tư Dư đấy kính mắt của mình, lúc trước, khi nói chuyện những lời khinh miệt này ít nhất Hàn Tư Dư sẽ liếc nhìn Trần Hạo, bây giờ thi, đến nhìn cô ta cũng chẳng muốn.

Đúng lúc này, Mạnh Thái Như và mười chiếc Audi cũng đến rồi.

Mười chiếc Audi xếp thẳng hàng, đúng là hoành tráng.

Rất nhiều sinh viên hâm mộ nhìn sang.

Ngay cả chủ xe Audi cũng lấy di động ra chụp hình Hàn Tư Dư.

“Cô ơi, cô và em đi chung một chiếc, các bạn ơi, mọi người lên xe đi!”

Hàn Tư Dư rất quan tâm đến hình tượng. Mọi người lục đục lên xe.

Nhóm Dương Huy cũng lên theo, Trần Hạo vừa nhìn, thấy chiếc Audi cuối cùng không có ai nên chuẩn bị mở cửa ghế phụ ra.

“Dừng tay, Trần Hạo cậu làm gì đó?”

Đằng xa, giọng nói lạnh lùng của Hàn Tư Dư vang lên.

“Tôi lên xe!”

Trần Hạo nói “Ha ha, chiếc xe đó không chở sinh viên, chốc nữa anh ta sẽ đến đón vài chị em thân thiết trong hội livestream của tôi, cậu ngồi chỗ khác đi!”

Hàn Tư Dư bực mình, tại sao lúc nào thằng nghèo này cũng phiền phức như vậy? “Hết chỗ rồi, nhưng tôi thấy ghế phụ trên chiếc xe cậu ngồi vẫn còn trống, tôi ngồi đấy nhé!”

Trần Hạo lại hỏi, dù sao cũng đâu thể đế mình đi bộ.

“Phụt, Trần Hạo, cậu muốn gì? Cậu muốn đi chung xe với tôi à?”

Hàn Tư Dư thật sự rất muốn vả Trần Hạo vài cái, bây giờ cô ta cao quý như vậy, sao lại đi chung với loại người nghèo hèn như Trần Hạo được?

“Tư Dư, sao vậy? Sao chưa đi nữa?”

Lúc này, Mạnh Thái Như cũng bước xuống xe.

“Hừ, tại Trần Hạo đấy cô, lần này em không tính cậu ta vào nên gọi mười chiếc, bây giờ em phải dành một chiếc để đi đón chị em của em, cậu ta không có chỗ ngồi!”

Hàn Tư Dư lạnh lùng nói.

Mạnh Thái Như bực mình nhìn Trần Hạo, đúng là thừa thãi! Sau đó nói một cách khó chịu: “Trần Hạo, chi bằng thế này, cậu tự gọi xe đi nhé, cùng lắm tôi sẽ trả tiền xe cho cậu, được rồi được rồi Tư Dư, chúng ta đi nhanh”

Mạnh Thái Như hét lên giục Hàn Tư Dư đi.

Tại sao phải hét lên giục Hàn Tư Dư đi? Bởi vì Mạnh Thái Như mới vừa nhớ đến đề tài nói chuyện với người kia nên háo hức muốn đi tán gẫu.

Trần Hạo không để nhóm Dương Huy đi theo mình, anh nói mình tự đi được, lấy sạc dự phòng của Dương Huy theo.

Đoàn xe mới vừa đi.

Trần Hạo bật điện thoại lên.

Vừa vào Wechat, đây là nick Wechat mới của anh.

Bên trên đầy ấp những tin nhân Hàn Tư Dư gửi cho anh.

Bên trong có vài bức ảnh của Hàn Tư Dư.

“Anh Bình Phàm, Tư Dư gửi cho anh tấm hình đẹp nhất cúa Tư Dư nha?”

“Anh Bình Phàm, anh có đó không, anh cảm thấy Tư Dư không đẹp hả? Tủi thân!”

Quá nhiều, bên dưới là ảnh chụp của Hàn Tư Dư.

Còn có vài bức chụp cập đùi xinh đẹp của cô ta, nói thật, đùi rất to.

Làm tim Trần Hạo đập thình thịch.

“Đẹp đúng không anh Bình Phàm!”

“Cũng được, ảnh bình thường quá, không kích thích lắm! Ha ha!”

Có thể là Trần Hạo hơi giận Hàn Tư Dư nên đã trả lời một cách mập mờ như vậy.

Không ngờ Hàn Tư Dư đã đi lại trả lời: “Ây da, anh Bình Phàm đáng ghét quá đi! Đợi lúc nào đó sẽ làm anh hài lòng mà!”

Câu trả lời này làm lòng Trần Hạo ngứa ngáy nhộn nhạo.

Mà lúc này, Mạnh Thái Như lại gửi tin nhắn mới cho anh.

“Anh Bình Phàm, anh đang làm gì đớ? Hôm nay lớp em đang tham gia tiệc ăn mừng của Hàn Tư Dư yêu dấu của anh đấy, hừ hừ, anh làm Tư Dư nổi tiếng nên vai chính hôm nay là anh mới đúng! Đúng rồi, có phải anh thích Tư Dư không? Sao không theo đuổi cô ấy đi?”

Đoạn tin nhắn này, Mạnh Thái Như lén gửi cho Trần Hạo.

Thật ra cô ta rất ghen tị, không biết tại sao, Mạnh Thái Như lại thầm phác họa hình tượng cúa bạn trai mình, là người giống như Bình Phàm vậy, cho dù cô ta chưa bao giờ gặp Bình Phàm.

“Đuổi không kịp, xe chưa đến mà!”

Mệt mỏi, tại sao lần nào cũng phải nhắm vào mình? Trần Hạo tức giận trả lời lại.

Đúng là xe mà anh gọi vẫn chưa đến.

“Ha ha ha, với nguồn tài chính của anh Bình Phàm, mua chiếc xe là chuyện dễ thôi mà!”

Mạnh Thái Như lại trả lời.

Rõ ràng cô ta đã hiểu nhầm ý Trần Hạo, nghĩ rằng xe vẫn chưa đến là chưa mua được xe.

Lúc này, taxi đã đến, Trần Hạo tán gẫu vài câu với hai người rồi kết thúc chú đề, nếu nói đến chuyện làm anh hứng thú thì sẽ là những bức ảnh mập mờ mà Hàn Tư Dư đã gửi cho anh.

Lúc rảnh rỗi phải ngẫm thật kỹ mới được.

Trong lúc nói chuyện, Trần Hạo đã đến Bếp Gia Viên.

Giờ phút này, từng chiếc Audi ngừng trước cửa Bếp Gia Viên, chờ đợi, có thế thấy được sự hào nhoáng của Hàn Tư Dư.

“Cô đó, sao lại vụng về như vậy, làm được thì làm, không làm được thì cút sớm đi.

Cô nhìn cô xem, tôi đã từng thấy nhiều người làm thêm nhưng chưa bao giờ thấy ai như cô, cô cút đi cho tôi, hơn nữa, cô phải bồi thường chi phí của bát canh Phật nháy tường này, để một nghìn tệ lại đây!”

Trần Hạo đang định lên lầu lại thấy một người phụ nữ đang kéo cô gái mặc quần áo nhân viên ra.

“Xin lỗi Giám đốc, thật sự rất xin lỗi cô, tay tôi bị thương nên không cầm chắc!”

“Hừ, tôi không cần biết tay cô có bị thương hay không, cô biết cô Hàn Từ Dư mới vừa bước vào là ai không? Là vị khách quý nhất của Bếp Gia Viên chúng ta, cũng may cô làm đổ xuống dưới, không văng trúng cô Hàn Tư Dư, nếu không, có lấy mạng cô cũng không bù đắp nổi!”

Cô Giám đốc kia dí mạnh lên trán cô gái.

Cô gái chỉ biết cúi đầu nghe, không dám trốn.

Có thể là thị giác của Trần Hạo có vấn đề, nhìn từ góc của anh, làn da của cô gái này trắng sáng, tóc rũ xuống, vừa nhìn là khiến người ta có cảm giác đau lòng. Thậm chí cô Giám đốc này, rõ ràng đã được thay đổi.

Mà người được thay này, Trần Hạo có biết.

“Trịnh Duyệt, chị la lối om sòm làm gì vậy?“ Trần Hạo không ngờ Trịnh Duyệt lại trở thành Giám đốc của Bếp Gia Viên.

“Hả!”

Trịnh Duyệt nghe thấy giọng nói sau lưng, giật mình ngẩn ngơ.

Giống như chú cá mắc cạn lâu ngày bổng thấy dòng lũ đang kéo đến cuồn cuộn.

Giống như mảnh ruộng đang khô cằn, chào đón sự che phủ của mây đen.

“Cậu Trần?” Trịnh Duyệt phấn khích suýt khóc.

“Kêu lớn như vậy, sợ người khác không nghe thấy đúng không?”

Trần Hạo lạnh lùng nói.

“A! Tôi không dám nữa đâu cậu Trần, được gặp cậu nên tôi vui quá!”

Kể từ lần trước, bởi vì Trịnh Duyệt làm nhóm Hứa Siêu hiểu nhầm Trần Hạo là bạn trai cô ta, chuyện này đã truyền đến tai Lý Chấn Quốc nên Trịnh Duyệt bị cảnh cáo.

Nếu cậu Trần không đồng ý thì không bao giờ được liên lạc với câu Trần nữa! Phá vỡ cuộc sống bình thường của anh.

Tất nhiên Trịnh Duyệt ngoan ngoãn nghe theo.

Thật ra bây giờ Trần Hạo không có ấn tượng xấu với người chị Trịnh Duyệt này nữa, thay vào đó bởi vì cô ta đã đối xử tốt với Trần Hạo, nên Trần Hạo đã xem cô ta như một người bạn bình thường.

Ngay sau đó, cười gượng nói: “Đúng rồi Trịnh Duyệt, sao chị lại là Giám đốc của Bếp Gia Viên? Không làm ở sơn trang nữa à?”

“Hả? Cậu Trần, chẳng lẽ cậu không biết, phố thương mại Kim Lăng thay trời rồi hả như là xảy ra chuyện gì lớn, Giám đốc Lý Chấn Quốc cũng bị thay rồi, phố thương mại sắp được sắp xếp lại!”

Trịnh Duyệt rất kinh ngạc.

“Phải sắp xếp lại?”

Trần Hạo cũng ngạc nhiên, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là ý kiến của chị mình.

Chị ấy muốn làm gì?

Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện

comments powered by Disqus