Chương 77: Tô Đồng Hân mất tích

Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề
Trần Hạo nghe thấy tiếng kêu cứu thì trong lòng căng thẳng.
Anh vội chạy sang đó. Bên phía sông hộ thành rất hoang vu, dù sao bên đó cũng chẳng có công viên hay gì.
Người phụ nữ kia như đã khóc rất nhiều, cả người thì ướt sũng. Lúc nhìn thấy Trần Hạo thì như sắp quỳ xuống: “Nhanh nhanh, xin cậu cứu con gái của tôi với!”
Gương mặt cô ta rất xinh, hơn nữa nhìn ăn mặc đeo trang sức, có vẻ thân phận cũng không đơn giản.
Cô ta cuống quýt chỉ xuống sông, Trần Hạo liền thấy một cô bé đang giãy giụa dưới nước.
Rất rõ ràng, con gái cô ta bị rơi xuống nước, cô gái này chạy xuống cứu nhưng cô ta lại không biết bơi nên mới nhếch nhác lên cầu cứu.
Trần Hạo thấy động tác của cô bé dần dần cứng đờ lại. Biết là còn không cứu thì không kịp nữa. Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức tăng tốc nhảy xuống sông.
Nhà Trần Hạo, trước đây ở trong thôn ở huyện nhỏ, trong thôn có sông nên từ nhỏ Trần Hạo đã biết bơi rồi.
Cũng may là khúc sông chỗ này cũng không quá sâu.
Thêm cô bé kia cũng đã từng được học kỹ thuật bơi cơ bản nên được xem là không có nguy hiểm gì nữa, Trần Hạo cứu được người lên bờ.
Lúc ôm cô bé lên thì cô bé sặc nước, mặt bị sặc đến đỏ cả lên.
Mẹ cô bé đau lòng muốn chết, cứ vỗ lưng bé suốt, còn không quên cảm ơn Trần Hạo!
“Gọi 120 trước đã!”
“Đúng vậy, bé nhỏ quá, ôi chao, người làm mẹ như cô cũng chẳng ra gì, sao có thể để con ra bở sông chơi mình thế?” Mấy người dân xung quanh nghe tiếng cũng chạy sang.
Gọi điện thì cũng phải gọi, cũng có vài chị quở trách người mẹ trẻ này.
“Đừng trách mẹ cháu, cô chú ơi, đừng trách mẹ cháu, là do Tiểu Điềm tự muốn tới bên sông để thả thuyền ước nguyện, không phải do mẹ đâu ạ!” Cô bẻ nhỏ nghe mẹ bị quở mắng thì vội vàng vừa khóc vừa giải thích.
“Thật là một đứa bé ngoan ngoãn!”
“Đúng đấy, đúng là rất ngoan, bà mẹ trẻ này, cô phải trông con cho cẩn thận nhé, nếu không phải cậu này vội chạy sang thì không biết hậu quả thế nào đâu!”
“Cậu bạn, được lắm đấy!” Mấy người dân nhìn Trần Hạo ướt như chuột lột thì khen không ngớt lời.
Bà mẹ kia cũng vôi vàng kéo bàn tay yếu ớt của Tiểu Điềm đến trước mặt Trần Hạo.
“Cậu bạn à, thật sự cảm ơn cậu quá, cậu tên gì? Nhà ở đâu?” Cô ta xin địa chỉ để cảm ơn Trần Hạo. Sao Trần Hạo không biết được, nhưng cứu người mà, Trần Hạo tin rằng đa số người gặp phải trường hợp này đều sẽ cứu nên lập tức xua tay. “Không sao, không sao, chị nhanh đưa bé đi bệnh viện đi!” Trần Hạo vừa nói vừa định đi.
“Anh à, chúng ta còn gặp lại nhau không ạ?” Bây giờ Tiểu Điềm hơi yếu ớt nói.
Vừa nãy cô bẻ cảm thấy mình sắp chết rồi nên rất sợ hãi.
Nhưng lúc đó, Trần Hạo không màng gì cả nhảy xuống, khiến cô bé nhỏ một lần nữa nhìn thấy được hy vọng.
Sau đó, cô bé khẽ hỏi. “Sẽ gặp!” Trần Hạo không muốn khiến cô bé thất vọng, sau khi cười xong thì không quan tâm đến tiếng gọi của bà mẹ trẻ đó mà đi luôn.
Chuyện này, chính là một bước đệm. Lại nói, Trần Hạo trở lại bên đường. Bấy giờ đã là hai mươi phút sau rồi. Tô Đồng Hân chắc phải mua xong trà sữa từ lâu rồi. Nhưng tới bên đường thi không thấy Tô Đồng Hân đâu cả.
Ồ? Lâu vậy mà chưa mua xong à? Lấy điện thoại ra xem thì thấy ướt sững, đã ngấm nước tắt máy mất rồi. Chắc không phải Tô Đồng Hân gọi thoại cho mình không được nên một mình về cửa hàng 4S rồi đấy chứ?
Anh vào tiệm trà sữa xem nhưng không thấy.
Trần Hạo chỉ đành chuẩn bị về 4S để tìm. Vừa hay, lúc này Vương Cương gọi điện đến. Để nói với Trần Hạo xe đã sửa xong rồi Hơn bốn mươi phút, dưới bàn tay của những kỹ thuật sư dày dặn kinh nghiêm, thay hết những linh kiện bị hư là điều dễ dàng.
“Đúng rồi, Giám đốc Vương, cô gái đi cùng với tôi về chưa?”
“A! Vẫn chưa! Ra ngoài với cậu xong thì chưa về! Sao thế cậu Trần, đã xáy ra chuyện gì rồi? Nếu có chuyện gì cậu cứ dặn dò!”
“Cảm ơn Giám đốc Vương, không có gì, không có gì!”
Cúp máy xong, Trần Hạo thấy khó hiểu, kỳ lạ, rốt cuộc Tô Đồng Hân đi đâu rồi? Về nhà thì không thể, không đợi được mình thì chắc chắn cô ấy sẽ không đi về một mình.
Ở đây không có, cửa hàng xe cũng chưa về. Cô ấy đi đâu được? Trần Hạo đi tìm xung quanh nhưng cũng không tìm được. Mãi đến một giờ sau, Trần Hạo đã bắt đầu mồ hôi nhễ nhại rồi.
Tô Đồng Hân ra ngoài cũng với mình, lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi? Vì những khả năng khác đều bị Trần Hạo loại trừ cả rồi, hơn nữa Trần Hạo cũng đã chờ đợi ở quanh đây lâu như vậy rồi.
Đều không thấy bóng dáng Tô Đồng Hân đâu. Càng nghĩ Trần Hạo càng thấy mồ hôi lạnh đổ ra càng nhiều.
Trần Hạo dứt khoát về cửa hàng 4S, xem thử có thể mở nguồn điện thoại lên được không.
Quằn quại một buổi, cuối cùng cũng mở được.
Nhìn thông báo, đúng là Tô Đồng Hân đã gọi anh rất nhiều cuộc, còn gửi cả tin nhắn nữa. Nhưng đúng lúc điện thoại anh tắt máy mất.
Trần Hạo vội vã gọi lại nhưng Tô Đồng Hân lại tắt máy mất.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này! Trần Hạo hoàn toàn mất bình tĩnh! Sau đó anh gọi về nhà Tô Đồng Hân nhưng cô ấy vẫn chưa về! Xảy ra chuyện rồi!
Trần Hạo chợt ngẩng đầu lên. Chuyện bây giờ càng lúc càng không đúng rồi.
“Giám đốc Vương, ông có quen biết quản lý bên quán trà sữa kia không? Tôi muốn xem camera! Phải nhanh lên!” Trần Hạo đứng bật dậy.
Sau khi Trần Hạo về, Vương Cường vẫn luôn túc trực bên cạnh.
Trước mắt thấy bạn gái của cậu Trần có lẽ đã xảy ra chuyên thì ông ta nào dám chậm trễ. Vội vã gật đầu nói có quen rồi cuống quýt dẫn Trần Hạo tới quán trà sữa kia.
Mở camera ra thì Trần Hạo mới xem được từ đầu đến cuối sự việc. Chuyện kể từ hai giờ trước.
Tô Đồng Hân mua xong trà sữa đi ra thì không thấy Trần Hạo đâu. Cô ấy vội gọi điện cho Trần Hạo. Nhưng điện thoại của Trần Hạo lại tắt máy. Tô Đồng Hân rất lo lắng. Cô đứng một mình ở đó đợi tầm mười phút mà Trần Hạo vẫn chưa về.
Ngay lúc đó, một chiếc Passat màu đen dừng lại bên cạnh Tô Đồng Hân. Đồng thời, một chàng trai trẻ đội mũ bước tử trên xe xuống. “Có phải có là Tô Đồng Hân không?” Chàng trai kía cười hỏi.
Tô Đồng Hân gật đầu: “Anh là?”
“Ô ồ, tôi là tài xế DD mà cậu Trần – Trần Hạo đã gọi tới, anh ấy báo tôi đến đón cô, trong nhà có việc gấp nên anh ấy đã đi trước rồi, bảo tôi đưa cô đến tiểu khu Vân Quý” Chàng trai đội mũ lưỡi trai kia cười nói.Đồng thời còn cẩn thận nhìn về phía sông hộ thàn,
“Thế cảm ơn anh, tôi gọi lại cho Trần Hạo một cuộc nữa đã. Sao cậu ấy lại tắt máy thế?” Nói thật, lúc người đàn ông này nói ra tên Trần Hạo, lại gọi đúng tên minh, Tô Đồng Hân không nghĩ gì nhiều.
Nhà Trần Hạo làm gì thì Tô Đồng Hân không biết, nhưng cậu ấy đi vội như vậy thì chắc chắn là có chuyện. Lại không yên tâm mình nên mới gọi điện đặt xe cho mình. Lại thêm người đàn ông này biết nhà mình ở tiểu khu Vân Quý, xem ra chắc là Trần Hạo nói với anh ta.
Thế nên Tô Đồng Hân không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng không liên lạc được với Trần Hạo cũng khiến Tô Đồng Hân cám thấy bất an. Kết quả gọi mãi nhưng cũng không gọi được.
“Cô Tô Đồng Hân, cô có đi hay không? Tôi vẫn còn một khách đang đợi nữa đấy!” Tài xế giục.
“Ði đi đi đi! Anh đưa tôi về nhà trước đi!” Tô Đồng Hân cũng ngại để người ta đợi nên lên xe.
Trong lòng cô hơi giận Trần Hạo, làm gì thế, nói đi là đi, chẳng thèm gọi cuộc nào. Chẳng lẽ mình không biết gọi xe à. Xe cứ thể lái đi khỏi. Mười phút sau khi xe đi khỏi. Trần Hạo mới mang áo quần ướt sững trở về chỗ đó.
“Dừng! Quay ngược video lại! Phóng to mặt tài xế kia lên chút” Xem đến đó, Trần Hạo kêu lên.
Chủ của tiệm trà sữa cũng không biết người này có thân phận thế nào, tóm lại thấy Giám đốc Vương Cường cũng khúm núm trước anh nên cũng không dám chậm trễ.
Theo lời dặn đò của Trần Hạo, quay ngược lại phóng to hình lên.
Trần Hạo nhìn chăm chú người tài xế đó.
Tuy anh ta kéo mũ xuống khả sâu hơn nữa bên mép vẫn còn ít râu mới mọc.
Nhưng Trần Hạo vẫn nhận ra.
Là anh ta?
Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện