Chương 67: Trần Hạo, anh còn mặt mũi đến đây hả.

Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề
Triệu Nhất Phàm có thể xảy ra chuyện gì? Trần Hạo kinh ngạc. Nhưng bây giờ Dương Huy gọi mình đến ký túc xá Từ Hà xem thử, mình không đi thì không hay lắm.
Đúng lúc Trần Hạo cũng muốn xem thử xem cuối cùng Triệu Nhất Phàm đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù lúc trước cô gái này làm mình hơi cảm động, nhưng sau khi mình bị Lâm Kiều nói xấu bôi nhọ xong, thái độ của cô ta đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Nhưng dù sao thì, miễn cưỡng có thể xem là bạn.
Thật ra Trần Hạo đang tìm cho mình một lý do, mặc dù ngoài miệng nói rằng Triệu Nhất Phàm như thế chẳng sao cả nhưng trên thực tế thị, với tư cách là một người đàn ông bình thường, sao có thể chẳng sao cả trước một cô gái xinh đẹp như vậy.
Ký túc xá Triệu Nhất Phàm. Nhóm sáu người của Trần Hạo và Dương Huy ký tên ở lầu dưới là được vào ngay.
Sau khi bước vào. Nhìn thấy Triệu Nhất Phàm đang ngồi trên giường khóc to, bao gồm cả Lâm Kiều cũng đang khóc nấc lên.
Mặt Lâm Kiều trắng bệch, giống như đang rất sợ hãi. “Nhất Phàm, Lâm Kiều, tụi tớ đến thăm các cậu!” Dương Huy nói.
Trên đường đi, sau khi hỏi thăm, Trần Hạo mới biết được sự thật.
Thì ra, thân phận của bổn người bị đánh ở sơn trang không hề tầm thường.
Trong đó có một người, sản nghiệp trong nhà, dùng chữ anh lớn ở Kim Lãng để hình dung cũng chẳng phái nói ngoa.
Hầu như ngoại trừ Tập đoàn Thương mại Kim Lãng thì trên những phương diện khác, gia đình của người thanh niên đó là vua.
Người đó là ai? Anh ta tên Từ Vệ, cha tên Từ Hải Sơn, kinh doanh địa ốc, có thể nói là anh lớn Kim Lăng.
Hôm đó cũng trùng hợp, người tên Từ Vệ này, mặc dù là cậu ấm nhưng bình thường rất khiêm tốn.
Sau đó đến sơn trang uống rượu với vài người bạn. Nhất thời quá chén, đặc biệt là Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều còn rất xinh đẹp. Nên mới nương theo men rượu, chọc ghẹo hai người.
Không ngờ, lại bị hai trận đòn hiểm. Đánh vỡ đầu chảy máu.
Sau khi trở,Từ Vệ kêu người ngay. Gia tộc của anh ta cũng kinh ngạc. Mặc dù không tìm đương sự để trả thù nhưng gia đình của Hứa Nam, Hứa Siêu, Lâm Kiều, Triệu Nhất Phàm đều nhận được lời cảnh cáo ở các mức độ khác nhau.
Nhà Hứa Siêu thành lập công ty, bây giờ tất cả ngưồn cung đều bị chặt đứt.
Nhà Triệu Nhất Phàm cũng thành lập công ty, tình hình cũng không khác gì nhà Hứa Siêu. Thậm chí là cha mẹ của Hứa Nam và Lâm Kiều cũng bị cảnh cáo đe dọa.
Chuyện này giống đã chạm vào vảy rồng nên phải bị hành hạ đến chết.
Tóm lại là bây giờ nhóm Triệu Nhất Phàm đang sợ hãi tột độ.
Bởi vì Từ Vệ đã tuyên bố, trong vòng một tháng, sẽ làm họ táng gia bại sản!
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ba tôi đã liên lạc với rất nhiều người nhưng không có tác dụng gì cả!” Triệu Nhất Phàm khóc nấc.
Miễn bàn đến cha mẹ Lâm Kiều đã trực tiếp nghỉ việc. “Nhất Phàm, bọn Hứa Nam, Hứa Siêu cũng không có cách gì hả?”
Dương Huy đứng bên cạnh nhìn, có thể nói là không thể giúp được gì, chỉ có thể an ủi họ thế này.
“Ừ, họ có biên pháp gì đâu, nghe nói Hứa Siêu và Hứa Nam còn đến công ty người ta tìm người ta, nói là sẽ quỳ xuống xin lối, kết quả bị người ta kêu bảo vệ đuổi ra”
“Lần này gặp rắc rối to rồi, tớ còn nghe nói, Hứa Nam còn điên cưỡng tự tát vào mặt mình trước mặt người nọ! Không có tác dụng gì!” Một nữ sinh trong ký túc xá lo lắng nói.
Triệu Nhất Phàm càng khóc to hơn. Đến Lâm Kiều cũng không còn sự kiêu căng hổng hách như trước.
“Chi bằng mình báo cảnh sát đi!”
Nhà họ Từ, sinh viên Đại học Kim Lãng không ai không biết, thật sự thế lực rất mạnh.
Người bình thường không thể dây vào.
Triệu Nhất Phàm lắc đầu: “Không được, hơn nữa, chúng ta đánh họ mà họ lại không đánh trả nên có báo cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ bắt chúng ta!” Mọi người vừa nghe, đúng là như vậy.
“Hai người đừng đau lòng quá, sẽ có cách giải quyết thôi mài” Trần Hạo đang im lặng chợt lên tiếng.
Anh cũng không biết nên an ủi thế nào.
Nhưng, vì Dương Huy và Từ Hà mà, dù sao cũng là tiệc sinh nhật của Từ Hà nên mới như vậy.
Trần Hạo định hỏi Lý Chấn Quốc xem thứ xem ông ta có cách gì hay không.
“Hả? Anh còn dám đến đây à? Mẹ nó! Mẹ nó! Ai cho anh can đảm đấy, anh còn dám vác mặt đến đây à?” Lâm Kiều vừa nghe Trần Hạo nói chuyện, nổi giận đũng đùng ngay.
Vừa mắng vừa mỉa mai.
Ngọn ngưồn của câu chuyện này, là do đâu mà nên? Chẳng phải là vì thằng trai bao nghèo hèn này hả? Nếu như không phải vì anh thì Triệu Nhất Phàm có mất mặt muốn đi toilet không?
Nhất Phàm không tức giận đến toilet thì mình đâu cần phải đi theo? Nếu hai người không đi thì làm sao có thể làm người có gia thế như Từ Vệ tức giận? Cho nên đầu số thủ phạm, là Trần Hạo.
Còn dám vác mặt đến? Lâm Kiều nhảy từ trên giường xuống, giơ tay lên tát Trần Hạo, thằng khốn nạn này, cô ta hận thấu xương,
“Bốp!” Tiếng tát lại không vang lên như dự kiến. Tay cô ta đi được một nửa đã bị Trần Hạo chụp được.
“Lâm Kiều, cô đủ rồi đấy!” Trần Hạo đập tay cô ta xuống đất một cách tàn nhẫn.
Trần Hạo hiền, rất rất hiền, nhưng không phải không biết tức giận.
Năm lần bảy lượt bị cô gái này sỉ nhục khinh bị, còn tát mình vài cái.
Dương Hạ là bạn gái cũ của mình, có đánh mình thì mình cũng không nỡ đánh lại. Nhưng Lâm Kiều cô thì là cái gì? Cho nên lửa giận tích tụ trong lòng Trần Hạo đã bộc phát.
“AAAI Anh dám đánh tôi?”
Lâm Kiều phát điên, ngồi dưới đất, đôi mắt đỏ rực, khóc la.
“Được rồi được rồi!” Nhóm Từ Hà vội vàng khuyên Lâm Kiều
Triệu Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn Trần Hạo, cười lạnh nói: “Trần Hạo, cậu cố ý đến đây chế giễu chúng tôi đúng không?” Bây giờ Triệu Nhất Phàm chán ghét Trần Hạo.
Nhưng không giống như Lâm Kiều. “Nhất Phàm, Lâm Kiều, lão Trần nghe nói các cậu gặp chuyện nên đến thăm các cậu, sao lại đến đây chế giều cơ chứ!” Dương Huy không chịu nổi nữa, nói.
“Ha ha, không đến đây chế giễu thì đến đây làm gì? Tôi phát hiện anh ta làm trai bao nên chắc chắn anh ta hận tôi, tôi hiểu anh ta quá mà, nói thật, lúc trước tôi còn muốn theo đuổi anh tạ!” Lâm Kiều nhảy lên mắng.
Đúng là Lâm Kiều hiểu rõ quá khứ của Trần Hạo, muốn theo đuổi Trần Hạo.
Mắt thấy Lâm Kiều lại muốn đánh Trần Hạo. Ngay tại lúc này, điện thoại Triệu Nhất Phàm vang lên.
“Ba, mọi chuyện thế nào rồi? Người mà ba mời nói thế nào vậy ba” Triệu Nhất Phàm nôn nóng hỏi.
Mà lần này, Lâm Kiều hoàn toàn im lặng, chú ý lắng nghe. Bây giờ chỉ có thể dựa vào quan hệ của nhà Triệu Nhất Phàm.
“Ba, ba đừng buồn quá, ông ấy bận thế nên chắc là bận thật, ba đừng suy nghĩ gì nhiều. Dạ dạ, bây giờ con đang ở ký túc xá, có bạn con đến thăm con. Con không đói, chưa ăn cơm đâu, chẳng có khẩu vị gì hết. Hả? Dạ được, để con hỏi các cậu ấy xem…” Nói xong, Triệu Nhất Phàm cúp máy.
Cô hơi thất vọng, nói: “Ba tớ đến nhà hàng, vốn đĩ muốn nhờ một người nói giúp vài câu nhưng người ta nói bận nên tìm cớ từ chối, bây giờ ba tớ gọi tớ đến nhà hàng đó, bởi vì đã gọi rất nhiều thức ăn mà lại không hủy dược nên mọi người đi chung đi, xem như mọi người ăn trưa với tớ”
Nói xong lại nhìn về phía nhóm Dương Huy: “Dương Huy, các cậu cũng đi chung đi. Ấy da, tớ nghĩ kỹ rồi, cứ buồn phiền như vậy mãi cũng chẳng có tác dụng gì, cùng lắm thì, ngày mai tớ đích thân đi cầu xin Từ Vệ!”
“Nhất Phàm, cậu?” Tất nhiên Từ Hà hiểu ý của Triệu Nhất Phàm, muốn ngăn cản nhưng lại không tiện nói gì.
Trừ chuyện đó ra thì còn biện pháp gì nữa? Đám con gái đi xuống lầu. Bây giờ Triệu Nhất Phàm rất bất lực, chỉ muốn đến bên cạnh ba mình. Mà nhóm Lâm Kiều cũng sẵn sàng đi chung. Bởi vì bây giờ có người lớn, ít nhất sẽ làm các cô cảm thấy an toàn. Hơn nữa, kinh nghiệm của người lớn phong phú, sao lại không mạnh hơn nhóm thanh niên trẻ như các cô được.
Dương Huy không tiện từ chối nên tất nhiên cũng đi theo. Mà bất ngờ là lần này Trần Hạo đã không rút lui. Yên lãng đi theo sau.
Chuyện hôm nay, cho dù nói thế nào cũng đã gặp phải rồi, làm sao có thể mặc kệ không quan tâm được đây!
Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện