Chương 59: Đụng chạm ám ảnh tuổi thơ

Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề
Trần Hạo quay đầu lại nhìn, là Tô Đồng Hân. “Cậu cũng đến tập lái à! “Trần Hạo cười
“Ùm, ngày mai tớ phải thi thực hành, đúng rồi, ngày mai cậu thi sát hạch lái xe trên đường phải không?” Vì chuyện lần trước mà Tô Đồng Hân còn chưa thi thực hành thì đã chạy đi mất rồi.
Đương nhiên là phải thi lại. Trần Hạo gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com “Vậy tốt rồi, ngày mai chúng ta cùng đi đi, hi vọng hai đứa mình có thể thi đậu!”
“Không thành vấn đề! Đi thôi, cùng đến sảnh tập đi”
Trần Hạo cũng dần lanh lợi lên khi đứng trước Tô Đồng Hân. Không như trước kia, vẻ mặt lúc nào cũng căng thẳng ngại ngùng. Phải nói là gặp nhiều việc lớn, nhiều nhân vật tầm cỡ hoàn toàn có ích mà.
Nhận xét thật sự là giúp ích cho con người ta rất nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com Tập xe đến tận chiều, qua ngày hôm sau, hai người đều tự làm bài thí của mình.
Trần Hạo thi rất thuận lợi, cả phần thi kĩ năng và bài thì viết đều thi một lần là qua luôn.
Việc của hai ngày nay chính là lấy được bằng lái.
Anh với Tô Đồng Hân cũng đã hẹn nhau, hai người gặp nhau ở cổng sân tập, sau đó cùng đi ăn trưa.
Trần Hạo phải thi hai phần cho nên ra chậm hơn Tô Đồng Hân, Lúc Trần Hạo ra ngoài thì đã thấy Tô Đồng Hân đang đứng đợi rồi. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com Chỉ là, có một nam một nữ trẻ tuổi đứng cùng với Tô Đồng Hân, bọn họ đang nói chuyện với nhau.
Trần Hạo chậm rãi đi tới, ba người vẫn đang nói chuyện rất hăng say, căn bản không để ý thấy Trần Hạo.
“Đồng Hân, ngoài lúc gia đình tụ tập với nhau ra thì bình thường hai đứa mình chẳng mấy khi gặp nhau cả, sao vậy, đến đây một mình à?”
Cô gái đối diện mặc dù đang cười, nhưng da cười chứ thịt thì chẳng cười, lời nói từ đầu đến cuối cứ lộ ra ý mỉa mai.
“Phải đấy Tô Dĩnh, bình thường quả thực chúng ta ít khi liên lạc với nhau, nhưng mà cô thật sự khiến tôi rất khâm phục đấy, thế nào, cô lại đổi bạn trai mới rồi à” Tô Đồng Hân nói với cô ta, giọng nói cũng lộ rõ là không hợp nhau. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com Hai người giống như kẻ thù truyền kiếp, cứ gặp nhau là lại thấy ngứa mắt! Đối chọi gay go! Mà câu nói này cũng khiến cho sắc mặt anh chàng đẹp trai bên cạnh Tô Dĩnh hơi căng ra.
“Đồng Hân này, nói thế nào thì tôi cũng lớn hơn cô mấy tháng, theo vai vế trong nhà thì cô nên gọi tôi một tiếng chị đấy, cô nói chuyện sao lại thiếu tôn trọng người khác vậy chứ?” Tô Dĩnh hơi tức giận nói.
Không sai, hai người quả thực đều là người nhà họ Tô, ba của Tô Dĩnh chính là bác cả của Tô Đồng Hân. Tính cá Tô Ki thì ba người là chị em họ của nhau. Chỉ là, cùng tuổi thì cũng có cái tốt, và đương nhiên cũng sẽ có những khó xử của cùng tuổi. Tử nhỏ đến lớn, cũng vì Tô Dĩnh và Tô Đồng Hân cùng tuổi. Cho nên, hai cô gái thường hay bị đem ra so sánh với nhau. Từ lúc còn nhỏ đã so sánh với nhau rồi. Bất luận là việc học hay đối nhân xử thế thì hình như Tô Đồng Hân vẫn luôn cao hơn Tô Dĩnh. Bình thường họ hàng tụ tập cũng nhau ăn cơm. Câu mà người lớn trong nhà hay nói chính là “Tiếu Dĩnh à, con phải học theo em con đi!” Dường như đây chính là ám ảnh tuổi thơ của Tô Dĩnh.
Cho nên từ nhỏ Tô Dĩnh và Tô Đồng Hân đã đối địch với nhau rồi, vả lại cả hai cũng thích cạnh tranh với nhau. Mặc dù bây giờ đều đã trưởng thành cả rồi, nhưng những ám ảnh cạnh tranh nhau của lúc nhỏ vẫn còn vì thế nên cách nói chuyện với nhau cũng khác!
“Ha ha tôi biết, Đồng Hân cô từ nhỏ đã lạnh lùng rồi, tiêu chuẩn cũng rất cao.Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com Nhưng như vậy thì sao chứ, đến tận bây giờ, ngay cả bạn trai cũng không có, cô có biết cảm giác được một người đàn ông yêu thương là thế nào không hả?”
Tô Dĩnh khoanh tay cười: “Ngay cả thi bằng lái mà cũng phải tự đi, đâu có như Kiến Nam nhà tôi, xa người ta một chút cũng không nỡ, vẫn phái đi cùng tôi này!” Lý Kiến Nam mỉm cười, dịu dàng ôm eo Tô Dĩnh.
Giúp người phụ nữ của mình đối phó với em họ của cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ trao thân cho mình thì sao! Mà lúc nghe thấy những lời này, Tô Đồng Hân thật sự có hơi không chịu nổi.
Mấy năm nay cô vẫn luôn độc thân, cho dù có ai thể hiện tình cảm trước mặt cô thì cô cũng không có cảm giác gì.
Nhưng không ngờ hôm nay đến thi bằng lái lại gặp Tô Dĩnh cũng đến thi. Mà Tô Dĩnh lại còn dẫn theo bạn trai thể hiện đủ thứ trước mặt mình. Từ nhỏ hai người đã quen cạnh tranh với nhau, hoặc là đừng gặp, chứ đã gặp thì hai người lại móc mỉa lẫn nhau.
Tô Đồng Hân vô cùng tức giận. Nhưng lại không nói được gì.Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com
“Đồng Hân!” Nãy giờ Trần Hạo vẫn luôn đứng ở gần đó, nghe thấy Tô Đồng Hân bị đồn ép anh mới đứng lên đi qua.
“À! Trần Hạo!” Lúc nhìn thấy Trần Hạo, Tô Đồng Hân đã giật mình.
Lẽ ra Trần Hạo không nên xuất hiện ngay lúc này, như vậy chẳng phải thấy rõ dáng vẻ lúng túng của mình rồi sao!
“Ôi, Đồng Hân, vị này là ai vậy?” Tô Dĩnh đánh giá Trần Hạo từ trên xuống dưới, sau khi thấy quần áo trên người đều rất bình thường thì thoáng chốc mặt mày lại hớn hở.
Bạn bè của mình đều là người cao quý, còn bạn của Tô Đồng Hân lại là cái thứ như này đây.
Mà cậu bạn này gọi Tô Đồng Hân là cái gì nhỉ? Đồng Hân? Đây chẳng phải đang nói hai người này có vấn đề à?
“Đây là Trần Hạo bạn tôi, sao thế?” Ngược lại Tô Đồng Hân rất tự nhiên giới thiệu với Tô Dĩnh. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com “Oa, Tiểu Dĩnh, anh còn tưởng cậu ta là em rể của em đấy!” Lý Kiến Nam ở một bên đã giơ đồng hồ ở cổ tay lên.
Một chiếc đồng hồ Rolex vàng, đa năng ưu việt của nó định bụng sẽ khoe khoang những tính. Nhưng nếu là bạn thì thôi bỏ đi vậy. “Sao có thể chứ Kiến Nam, Đồng Hân lạnh lùng như vậy sao có thể tìm bạn trai được, phải chứ! Vả lại em cũng chưa từng thấy người bạn này của Đồng Hân, mặc thứ quần áo gì vậy chứ, sao có thể là bạn trai Đồng Hân được!” Tô Dĩnh cười nói. Cô ta nhắm thẳng vào Tô Đồng Hân, cũng hoàn toàn không nghĩ đển cảm nhận của Trần Hạo đang đứng ở bên cạnh.
Rất rõ ràng, trong mắt cô ta Trần Hạo đã tự động bị bỏ qua như không khí.
“Ha ha ha.” Thế nhưng nghe thấy mấy lời mỉa mai này, Tô Đồng Hân chẳng những không tức giận mà ngược lại còn rất vui vẻ.
“Tô Dĩnh à, cô sai rồi, Trần Hạo không chỉ là bạn học của tôi mà còn là bạn trai của tôi nữa!” Nói xong, Tô Đồng Hân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Trần Hạo, khoác lấy tay anh.
Xúc cảm mềm mại truyền đến khiển cho cả người Trần Hạo khẽ rung động.
Giờ mình trở thành bạn trai Tô Đồng Hân rồi? Đây chính là những gì mà mình vẫn luôn mong muốn nhưng không ngờ nó lại trở thành hiện thực theo cách này.
Làm cho trái tim Trần Hạo cảm thấy rất phức tạp.
Tô Dĩnh và Lý Kiến Nam ở đối diện cũng cùng nhau khựng lại.
“Ha ha, Tô Đồng Hân, cô cố ý chọc tức tôi đấy à, cho dù cô định tìm bạn trai để so với tôi, đặc biệt ngày mốt là mừng thọ của bà nội, cô muốn so với tôi, thì cũng phải tìm bạn trai cho giống người chút chứ, sao cô lại tìm cái thứ này?” Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com “À đúng rồi, hình như tôi chưa giới thiệu Kiến Nam với cô nhỉ, anh ấy là người thừa kế của doanh nghiệp Lý Thị đấy. Cô biết anh ấy đi xe gì không? Là Ferrari đấy, chỉ những thứ này thôi, Tô Đồng Hân, cô đã thua tôi rồi!” Tô Dĩnh nhịn cười đến đỏ cả mặt.
Được thôi, Tô Đồng Hân cô trước sau vẫn không chịu nhận thua tôi chứ gì, vậy thì đấu đi! Ai sợ ai chứ! Đương nhiên Tô Đồng Hân cũng không chịu tỏ ra yếu thế: “Ha ha, vậy thì có là gì chứ, Trần Hạo bạn trai tôi cũng là con nhà giàu, chỉ là anh ấy khiêm tốn mà thôi, không giống với bạn trai của ai kia, chỉ biết khoe khoang!” Hai tay Tô Đồng Hân khoác chặt tay của Trần Hạo, cô thật sự đã liều một phen rồi.
“Ha ha ha, cái gì? Trần Hạo này cũng là cậu ấm nhà giàu á? Mà còn là cậu ấm nhưng khiêm tốn? Tô Đồng Hân, tôi thua rồi, tôi thật sự thua rồi, với khí thế này. thì tôi đấu không lại cô đâu!” Tô Dĩnh cười lớn.
Lúc này trong lòng Trần Hạo mang đầy ngờ vực.
Vừa nãy anh vẫn rất kinh ngạc, hóa ra ám ảnh bị so sánh lúc nhỏ lại ghê gớm đến vậy.
Đến cả nhân vật cấp nữ thần như Tô Đồng Hân cũng không tránh được.
Nói mình là bạn trai cô, chẳng qua là lấy mình để đấu với Tô Dĩnh mà thôi.
Nhưng cái mà Trần Hạo không ngờ chính là câu nói cuối cũng của Tô Đồng Hân!
“Đồng Hân, chẳng lẽ cậu biết hết rồi à?” Trần Hạo vẫn luôn khổ tâm không biết làm thế nào để nói ra thân phận này cho những người bạn của mình. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com Nhưng bây giờ Tô Đồng Hân nói như vậy đã làm cho áp lực trong lòng Trần Hạo giảm đi rất nhiều.
Tô Đồng Hân ngẩn ra: “Biết cái gì cơ?”
Trần Hạo: “Thì việc tớ là con nhà giàu đấy!”
Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện