Chương 22: Nộp học phí

Mở Mắt Thấy Thần Tài
Lưỡng Nhĩ Tựu Thị Bồ Đề
Trần Hạo cười rồi gật đầu.
Lúc này, Trang Cường nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Nhưng Tổng giám đốc Lý tên Trần Hạo này vừa vứt bức tranh sơn dầu cúa chỗ này xuống nước rồi!”
“Đúng vậy Tổng giám đốc Lý, đều là do tên Trần Hạo này, anh ta cứ đòi lấy bức tranh sơn đầu xuống, cuối cùng thì bị anh ta vứt xuống nước rồi!” Lâm Kiều cũng vội vàng phủi sạch quan hệ với Trần Hạo.
Mã Hiểu Nam sốt sắng nói: “Nhưng Tổng giám đốc Lý, thật sự Trần Hạo không cố ý đâu ạ!” Dương Huy cũng nói giúp cho Trần Hạo. Một triệu tệ đấy, nếu mà phái bồi thường thì biết làm thế nào? Còn người tinh tường như Lý Chấn Quốc, sao có thể không nhìn thấu được những gì đang diễn ra ở đây.
Xem ra, chẳng phải toàn bộ đám người này đều là bạn của cậu Trần, hơn nữa, cậu Trần cũng chưa từng tiết lộ thân phận của mình ra.
Cũng đúng, tính cách cậu Trần hướng nội, khiêm tốn, xem ra là không muốn rêu rao. Cộng với lời nhắc nhở trước đây của Trần Hạo, Lý Chấn Quốc cũng không ngốc, chắc chắn sẽ không nói ra thân phận của anh.
Sắc mặt lập tức sượng lại nói: “Gì! Bức tranh đó rơi xuống khe núi rồi à?” Lý Chấn Quốc kinh ngạc, vẻ mặt hoảng hốt, chắc là vô cùng quan tâm bức tranh sơn dầu này! Không khí bỗng chốc căng thẳng hơn.
Mã Hiểu Nam vội nói: “Tổng giám đốc Lý, thật sự xin lỗï”
“Anh em Trần à, bức tranh sơn dầu nổi tiếng đó của tôi tới một triệu tệ đấy.”
Hơn nữa, lại còn là bức tranh cấp trên của tôi vô cùng thích nữa, cậu bảo tôi phái ăn nói thế nào đây?” Lý Chấn Quốc nhìn Trần Hạo chăm chú. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com Trần Hạo biết, Lý Chấn Quốc muốn tìm đường lui cho mình nhưng lại không thể lột trần thân phận của anh nên chỉ có thể như vậy.
Ha ha… Lý Chấn Quốc này cũng thú vị đấy.
Trần Hạo liền cố tỏ ra mình rất hối hận: “Tổng giám đốc Lý, em cũng không ngờ được, trách nhiệm chủ yếu không nằm ở em mà!”
“Không nằm ở cậu?” Lý Chấn Quốc nhíu mày.
Lâm Kiều đứng bên cạnh tưởng rằng Trần Hạo muốn đẩy trách nhiệm cho mình nên vội nói: “Tôi nói cho anh biết nhé Trần Hạo, chính là anh, rõ rằng bức tranh này bay từ tay anh ra ngoài, anh đừng có mà đổ vạ cho người khác nhé!”
“Đúng thế, làm sai thì nên dũng cảm thừa nhận, còn là đàn ông không thế!”‘Cả đám con gái cũng khinh bỉ nói.
“Chắc là sợ đền cá triệu tệ, không dám trả chứ gì, cứ muốn chối quanh chối co thôi!” Lý Hạo đứng bên cạnh nói với giọng chua lòm.
Bữa cơm này không hề khiến khoảng cách giữa Trần Hạo và mấy người kia gần lại mà chỉ khiến người ta ngưỡng mộ đố kỵ anh! Trần Hạo thầm cười khổ.
Anh lập tức giả vờ: “Là thế này Tổng giám đốc Lý, vừa nãy đúng là em đã lấy bức tranh xuống. Còn vì sao em lại nói trách nhiệm không nằm ở em, đó chính là vì lúc em muốn treo lên lại thì bỗng dưng có một cơn gió thổi ngang cuốn bức tranh bay đi mất!”
“Ha ha, đúng là oán trời hận đất ghét không khí đây mà!” Cá đám người đều thầm khinh thường.
Trang Cường nói: “Trần Hạo, cậu cũng hèn quá rồi đấy. Thế mà cậu lại đổ trách nhiệm cho gió, đúng là có chiêu đấy!” Lý Chấn Quốc thì mặt ủ mày chau. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com Một lúc lâu sau thì ông ấy vỗ ót một cái: “Người anh em Trần, thì ra là vậy à, xem ra là tôi hiểu lầm cậu rồi. Bức tranh này là do gió thổi đi! Vậy thì không phải là lỗi của cậu rồi!”
“Đúng vậy, các anh treo tranh ở chỗ này mà gió lại lớn như vậy!” Trần Hạo vội nói “Đúng đúng đúng, người anh em Trần không nhắc thì tôi cũng quên mất, xem ra là lỗi của chúng tôi rồi”
Cái gì??? Nhìn đáng vẻ của Lý Chấn Quốc, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt.
Mới nói hai ba câu mà đã thuyết phục được Lý Chấn Quốc rồi sao? Trang Cường có cám giác như bị nghẹn ở cổ họng, vô cùng khó chịu.
Còn đám người Triệu Nhất Phàm thì càng lơ ngơ không biết gì.
“Vậy được, nếu đã như vậy thì cảm ơn buổi thiết đãi thịnh tình của Tổng giám đốc Lý hôm nay, chúng em về trước đây!” Trần Hạo cười cười. Chuyện này, Lý Chấn Quốc phối hợp võ cùng buồn cười.
Sau khi rời khỏi, ánh mắt của mọi người nhìn Trần Hạo đều có chút ngây dại. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com Đặc biệt là Triệu Nhất Phàm, cảm giác Trần Hạo mang lại cho cô ta rất không chân thực.
“Trần Hạo, cậu thật giỏi quá đi. Cậu nói như vậy mà cũng thuyết phục được Tổng giám đốc Lý vốn rất quan tâm bức tranh đó!” Ra khỏi sơn trang, Mã Hiểu Nam không biết đã phục Trần Hạo đến nhường nào.
Triệu Nhất Phàm đi bên cạnh nghe cả.
Trong lòng cô ta luôn nghi ngờ: Chân tướng cúa sự việc, thật sự là vậy sao?
Cho dù là đã về đến ký túc xá. Đám con gái Triệu Nhất Phàm cũng đều không biết phải diễn tả tâm trạng thế nào.
Nếu Trần Hạo thật sự là một thẳng khố rách áo ôm hoặc là anh có trúng được vé số vài trăm nghìn tệ đi nữa thì cũng không khiến người ta quá khó chịu.
Nhưng bây giờ, anh vừa mua túi xách xa xỉ, lại vừa dùng bữa ở sơn trang cao cấp nhất.
Một triệu tệ mà chỉ cần hai ba câu là đã có thể. Hơn nữa một bức tranh trị giá cả thuyết phục được Lý Chấn Quốc? Sao có thể như thế được?
“Nhất Phàm, chị thấy chuyện hôm nay thế nào?” Triệu Nhất Phàm ngồi trên giường, nghe câu hỏi của Lâm Kiều thì nhíu mày nói.
“Chị cũng không biết, chắc là chúng ta nghĩ nhiều rồi, chẳng phải vừa nãy Từ Hà đã gọi cho Dương Huy ba lần để xác nhận rồi đó sao, Lý Chấn Quốc – Tổng giám đốc Lý kia là vì Trần Hạo đã cứu con gái của ông ấy nên mới đối đãi với Trần Hạo như vậy!”
“Chắc là Lý Chấn Quốc muốn tìm một lý do để không làm khó Trần Hạo chuyện bức tranh kia mà thôi, dù sao cũng là ơn cứu mạng con gái mà!” Đúng là trong lòng Triệu Nhất Phàm nghĩ như vậy thật. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com “Nói vậy thì xong rồi, hừ! Hôm nay cứ tưởng Trần Hạo một đêm đổi đời chứ, thật sự dọa chết em rồi.” Lâm Kiểu thở phào một hơi.
“Thế nào? Bây giờ không gọi là anh Trần Hạo nữa rồi à?” ‘Cả đám các cô gái xinh đẹp trêu ghẹo.
“Ai gọi anh ta chứ, mẹ nó, không ai phí hoài tình nghĩa như vậy cả, nếu em có được ân tình này thì nhờ Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc sắp xếp công việc cho em sau này, em cũng khói phải lo gì nữa!”
“Đúng vậy, Trần Hạo thì hay rồi, cả ngày hôm nay cũng xem như là người ta trả hết nợ ân tình rồi, haiz, đúng là não tàn mà!” ‘Đám con gái kẻ tung người hứng.
Triệu Nhất Phàm nghe xong thì thấy rất thoải mái, nghe thấy Trần Hạo bị chê bai thì trong lòng thấy càng nhẹ nhõm.
Loại cảm giác này thật kỳ lạ.
Nhưng Trần Hạo hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, sau khi về ký túc xá thì ai nấy đều lăn ra ngủ vì ngày hôm nay đi chơi quá vui.
Mãi cho đến lúc sắp đi học ngày hôm sau. Nhìn thấy bọn Dương Huy đều ở ký túc xá, bắt đầu đưa tiền rồi viết tên của mình.
Trần Hạo nhìn tin trong nhóm mới biết lớp trướng đã tag tên tất cả thành viên trong lớp bảo đến ngày nộp học phí “Trần Hạo, học phí của cậu đợi tiền trợ cấp sinh viên nghèo nửa tháng sau về? Hay là?” Thật ra Dương Huy muốn hỏi Tổng giám đốc Lý có cho Trần Hạo chút đỉnh nào để anh nộp tiền học phí hay không.
Nhưng vừa nhớ tới bức tranh một triệu tệ hôm qua thì Dương Huy không hỏi nữa. E rằng hôm nay, người anh em Trần Hạo lại trắng tay rồi Trần Hạo cười nói: “Không sao, tôi vẫn còn ít tiền, đủ để nộp học phí. À, chút nữa các cậu cứ tới phòng nộp tiền trước đi, tôi phải đi rút tiền!” Dương Huy thấy Trần Hạo không giống nói dối. Cho rằng Trần Hạo thật sự có tiền.
Cũng yên tâm bớt Trần Hạo tới một hợp tác xã ngân hàng trước cổng trường.
“Tôi rút năm nghìn tệ!” Trần Hạo đưa thẻ qua ô cửa.
Kết quả chẳng mấy chốc lại thấy nhân viên phục vụ bên trong ngây người ra.
Cầm thẻ ngân hàng của Trần Hạo rồi lật tới lật lui để xem xét.
Cuối cùng thì kinh ngạc hỏi Trần Hạo: “Thẻ của cậu sao vậy? Sao thiết lập lại bị người ta thay đổi rồi!” Thiết lập bị người ta thay đổi? Trần Hạo cũng hơi ngẩn ra.
Thật ra cô nhân viên phục vụ ngồi phía trong thấy Trần Hạo ăn mặc bình thường, nhìn một cái là biết ngay sinh viên nghèo không có tiền.
Vì thế giọng điệu hơi không kiên nhẫn.
Nhưng thiết lập của thẻ ngân hàng bị thay đổi, ngoại trừ khách hàng cao cấp ra thì vô cùng ít những trường hợp này.
Cô ta lập tức giải thích: “Đúng vậy, thẻ của cậu đã được thay đổi rất nhiều về thiết lập liên quan đến ngân hàng. Thẻ này, định mức rút mỗi một lần ít nhất phải là hai trăm nghìn, không thể rút năm nghìn được đâu!” Nữ nhân viên nhìn dò xét Trần Hạo từ trên xuống dưới.
Nhìn thế nào thì sinh viên trước mặt cô ta cũng không giống như người có tiền.
Tấm thẻ này của anh là ai thiết lập thành thế này? Trong chốc lát, Trần Hạo đã biết là ai rồi.
Ngoài chị gái Trần Hiểu của anh ra thì còn ai vào đây nữa.
Bà chị này, tiết kiệm chút tiền thì đã làm sao, đệch, thẻ ngân hàng cũng đặt hạn mức rút thấp nhất, thế này là ép anh tiêu xái phung phí à! Ngay lập tức anh gọi điện cho chị mình.
Chẳng bao lâu điện thoại đã thông.
“Có phải chị giở trò trong thẻ ngân hàng của em không?”
“Đúng vậy, chị điều chỉnh chút hạn mứt rút thấp nhất. Haiz, hết cách rồi, ai bảo giờ em chẳng có dáng dấp con nhà giàu chút nào cả. Em trai à, bộ dạng của em bây giờ thì sao sau này có thể đứng vững trong gia tộc cúa chúng ta được chứ. Vì thế, sau này em cứ từ từ mà thích nghi cuộc sống thế này đi”
Trần Hạo: “…” Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com
“Đúng rồi, hôm nay em không gọi thì chị cũng sẽ gọi cho em, ngoài việc thay đổi hạn mức rút tiền thấp nhất trong thẻ ngân hàng ra, em còn nhớ mấy thẻ mua hàng chị cho em không?”
“Trong đó chắc cũng vừa mới nạp thêm tầm mười triệu tệ đấy, chị đã thiết lập cuối tháng là hạn chót, cũng có nghĩa là, nếu đến cuối tháng mà em còn chưa quẹt sạch thẻ thì mười triệu tệ trong thẻ mua hàng đó sẽ không cánh mà bay đến tay người khác đó!”
“Đệch!” Mắt Trần Hạo sắp đỏ lên rồi.
Quá tàn nhẫn! Chuyện này tàn nhẫn quá rồi! Thật là ép mình phá nhà đây mà!
“Em mau trưởng thành đi, đừng để ba mẹ và bà chị này mỗi ngày đều phải lo lắng tìm cách giúp em thoát ra khỏi ám ảnh của cái nghèo nữa…” Nói xong thì chị anh cúp máy luôn.
“Tôi nói con người cậu sao thế? Cậu có rút hay không? Không rút thì đừng trì hoãn thời gian của chúng tôï!” Chẳng biết từ khi nào mà sau lưng Trần Hạo đã có tới nắm sáu sinh viên đứng.
Xếp hàng rút tiền.
Người lên tiếng là một cậu bạn ăn mặc khá bảnh, lại còn ôm một bạn nữ xinh đẹp, nhìn Trần Hạo đầy khinh bỉ.
Hôm nay là ngày nộp học phí.
Rất nhiều sinh viên tới đây để rút tiền nộp.
Nhìn Trần Hạo gọi điện quá lâu lại thêm cách ăn mặc bần hàn của anh thì không cần nghĩ cũng biết thằng này chắc chắn không có tiền, gọi điện cho người nhà gửi tiền đấy.
“Ôi trời, cậu phải gom tiền đến bao giờ thế? Chúng tôi sắp vào tiết rồi, hứ hứ” Cô bạn gái được cậu bạn kia ôm khinh bỉ lên tiếng.
“Rút ngay đây!” Hết cách rồi, người tới rút tiền đã càng lúc càng đông.
Trong lòng Trần Hạo chỉ muốn rút tiền cho thật nhanh, cứ rút hai trăm nghìa trước vậy.
Đến lúc phải nộp học. Anh liền nói với nhân viên lễ tân ngân hàng, nữ nhân viên nửa tin nửa ngờ.
Nhưng vẫn nhập số tiền vào.
Ngay sau đó, máy tính của cô ta hiện lên báo đã rút thành công! Mặt nữ nhân viên kia sáng lên ngay tức khắc:
Hai trăm nghìn tệ! Ôi mẹ ơi, cậu sinh viên này đúng là giàu! “Thua anh, đã rút xong rồi ạ!”. Nữ nhân viên chỉnh mái tóc của mình một chút rồi đứng thẳng lên để thể hiện sự tôn trọng của mình với Trần Hạo.
Cô ta cầm hai xấp tiền lên đặt thẳng vào trong máy đếm tiền.
‘Cạch cạch cạch…’ Tiếng máy đếm tiền vang lên bên trong. Toàn là tiền! Cả sảnh sinh viên đến rút tiền đều ngớ người ra.
Hai cô cậu đứng sau Trần Hạo thì há hốc miệng đến mức có thể nhét cả hai quả trứng gà vào.
Mới vừa nãy, hai người họ còn châm biếm người ta là rút nhanh đi, cho rằng anh gom tiền không đủ nữa.
Bây giờ xem ra, đó nào đâu phải là gom tiền không đủ! Không ít nữ sinh trong sảnh đều nhìn Trần Hạo với một con mắt mang hàm ý khác.
Hình như là đang ám thị, anh đẹp trai nhìn em đi, nhanh nhìn em nè! Trần Hạo hơi ngại ngùng sờ mũi. Vừa thấy thì tiền khá nhiều nhưng anh lại không có gì để đựng.
Nhìn lướt qua thấy túi rác đen trong sọt rác phía trong quầy lễ tân vừa được thay vẫn còn mới cứng! Anh bèn lấy luôn.
“Anh… anh dùng cái này?” Nữ nhân viên kinh ngạc nói. Thế giới của người giàu khác lạ vậy à? Trần Hạo cũng không nói thêm gì, nhét đầy hai trăm nghìn tệ vào túi rác. Sau đó lấy thẻ và chứng minh thư rời khỏi ngân hàng.
“Ôi chao, nhìn người ta đi, vừa nãy còn hối người ta nữa đấy, cậu giàu bằng người ta không?” Trần Hạo vừa đi thì cả cái sảnh ồn ào hẳn lên.
Còn nữ sinh vừa nãy thì ghét bỏ, đấm cậu bạn kia một cái.
‘Cậu bạn kia bỗng nhìn bóng lưng Trần Hạo rồi hét lớn: “Đệch, người giàu ăn mặc như thế vờ vịt cái gì chứ!” Trần Hạo hết sức tranh thủ để về phòng học đóng tiền học phí nhưng có cố gắng thế nào cũng vẫn đến muộn.
“Báo cáo!” Trần Hạo đứng trước cửa phòng.
Giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi xinh đẹp Mạnh Thái Như liếc nhìn Trần Hạo một cái.
“Hai còn tưởng hôm nay cậu biết đến hạn nộp học phí, sợ quá không dám đến nữa chứ?”
Nói xong thì liếc nhìn túi rác trong tay Trần Hạo: “Thế nào, không gom đú tiền học phí nên đi nhặt rác à?”
“Ha ha ha…” Mạnh Thái Như vừa nói xong thì cả phòng học cười rộ lên, Trần Hạo cũng chẳng nói gì. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com Lúc phải nộp học phí rồi giáo viên hướng dẫn này chính là vậy, cái thói ham giàu ghét nghèo ăn vào máu rồi. Nói thế nào nhỉ? Trong lớp thành phần khá giàu có đám người Hứa Nam, Mạnh Thái Như rất thân với bọn họ.
Thường ngày cũng hay ra ngoài hát karaoke nữa.
Đám Hứa Nam mà cúp tiết hoặc thậm chí bỏ thi thì vẫn đều đạt được điểm cao. Chẳng cần xin nghỉ phép gì cá.
Nhưng nếu Trần Hạo xin nghí phép thì Mạnh Thái Như có thể đuổi thẳng cổ anh ngay, tuy hơi khoa trương chút nhưng cũng gần như vậy!
“Nhìn bộ dạng của cậu thì biết là học phí của cậu lại đợi trợ cấp sinh viên nghèo rồi đúng không? Sao tôi không thấy Giang Vi Vi báo tên cậu thế? Tôi nói cho cậu biết nhé Trần Hạo, cuối tháng, muộn nhất là cuối tháng, nếu còn chưa nộp học phí thì đừng học tiếp nữa, tự động thôi học đi!”
Mạnh Thái Như đanh giọng nói: “Được rồi, ôm bọc rác của cậu về chỗ đi! Mất mặt” Vì Mạnh Thái Như đã nghe cả một chuỗi sự việc trước đây của Trần Hạo. Ngay lập tức càng tức giận với chí số thông minh khiêm tốn cúa Trần Hạo.
“Hihi” Bên dưới đám Hứa Nam Hoàng Mao bụm miệng cười. Trần Hạo vẫn thản nhiên: “Thưa cô, ai nói em lại kéo đến cuối tháng vậy. Hôm nay em chạy tới là để đóng học phí!”
“Gì cơ gì cơ? Đóng học phí?” Mạnh Thái Như vô cùng kinh ngạc.
Ngay đến Dương Hạ ngồi giữa phòng cũng lạnh lùng liếc Trần Hạo một cái.
“Trần Hạo, cậu đừng có đếm từng tờ mười tệ như lần trước nữa nhé, hại tôi với các bạn học đếm cả nửa ngày!” Mạnh Thái Như khá lo lắng.
Học kỳ đầu năm ngoái, lúc Trần Hạo đóng học phí thật sự đã dọa tất cả các bạn học trong lớp một phen. Tiền trợ cấp sinh viên nghèo kỳ đầu năm ngoái không xin được nên Trần Hạo đã gom tất cả tiền lẻ mà anh làm thêm đến để đóng học phí. Lúc đó còn làm rúng động cả khoa nữa.
Đệch mẹ nó, có ai nghèo đến vậy không chứ? Mạnh Thái Như thật sự lo lắng cái màn đó sẽ lặp lại nữa, vậy thì giáo viên hướng dẫn như cô ta lại mất mặt nữa thì chết!
“Ôi, thưa cô, em nghĩ chắc chúng ta lại phải nhọc công thêm lần nữa rồi! Thương cho bàn tay phải để ăn cơm để cày game của em quá!” Đám Hứa Nam, Hoàng Mao vờ tỏ vẻ khổ sở lắc lắc tay phải rồi bước lên bục, ý muốn giúp giáo viên hướng dẫn đếm tiền Thật ra là cố ý châm chọc Trần Hạo. Bạn đang đọc truyện tại Hang Truyện. hangtruyen.com Dương Hạ thì nghiêng mặt sang bên, làm bạn gái cũ nên cô ta thấy rất mất mặt.
“Ha ha, nếu các cậu muốn đếm thì cứ đếm đi, từ từ mà đếm, đếm xong thì báo với tôi!” Sắc mặt Trần Hạo có vẻ tức giận.
Lạnh lùng ném thẳng bọc rác lên bục giảng Xòa xòa Tiền trong túi rác văng đầy cá cái bục giảng…
Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài tại Hang Truyện