Chương 212: Nàng là Ninh Tương Y

In book:

Nhìn thấy Ninh Tương Y, Long Hàm Yến trong lòng ẩn nhẫn lửa giận, liền bừng bừng bộc phát !

“Lại là ngươi! Ngươi ở đây làm gì!”

Ninh Tương Y không thèm để ý đến này ta, đến cái liếc mắt cũng không cho. Tàn sát kẻ yếu chỉ để xả giận, đầu óc ngu dốt, đây quả thực là đệ tử do người núi Vân Đỉnh dạy dỗ ra sao?

Nàng trực tiếp đi về phía lão đầu, phát hiện lão đã tắt thở, ánh mắt tối sầm. Lại nhìn tay hắn vẫn nắm chặt tờ ngân phiếu… Cái này… Lão còn phải làm ăn… Còn phải mua hỉ phục cho con gái, lão muốn đưa cho bọn họ…

Cho nên, nàng đem tiền rút ra.

Có lẽ lão trên trời có linh, rõ ràng nắm chặt tiền không buông nhưng nàng rút nhẹ liền ra. Long Hàm Yến nhìn thấy cười lớn một tiếng ha ha!

“Trông bộ dáng người cũng không giống kẻ thiếu tiền, thế mà tiền của người chết cũng cướp! Vô sỉ!”

“Yến nhi!” Thu Hành Phong lúc này cảm thấy bấn an, lại bởi vì Long Hàm Yến giết người mà tức giận, gọi nàng ta một tiếng, hy vọng nàng ta thức tỉnh!

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Long Hàm Yến hừ một tiếng tràn đầy ác ý phỏng đoán Ninh Tương Y.

“Tên này biết chúng ta muốn đến rừng Vô Vọng, lại đến trước chúng ta một bước cung không biết là có âm mưa gì!”

Nàng ta bừng bừng khí thế chỉ trích, thế nhưng Ninh Tương Y từ đầu đến cuối căn bản chưa từng để ý nàng ta!

Nàng chỉ cuối đầu, đưa tay vuốt mắt lão đầu sau đó đứng dậy, đi về phía Long Hàm Yến.

Khu rừng này, phàm là những người hái thuốc thì đều vô cùng quen thuộc. Nguy hiểm lớn nhất là con hổ già uy mãnh, nhưng nó đã bị Ninh Tương Y đánh ngất xỉu. Lão đầu trở về thật ra rất an toàn, cực kì thuận lợi, cho nên Ninh Tương Y cung không đưa hắn xuống núi.

Thật tội nghiệp. Cũng bởi vì hắn gấp gáp không thể chờ đợi, muốn trở về báo tin vui nhưng không ngờ, chỉ vì muốn giữ lại cỏ Hỏa Vân, mà phải trả giá bằng tính mạng, cuối cùng chết không nhắm mắt.

Ninh Tương Y không khỏi nghĩ, chẳng lẽ cái này cũng bởi vì nhân quả sao?

Thấy nàng tiến lại gần, Long Hàm Yến rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi! Sát khí trên người đối phương dày đặc, dần ngưng tụ giống như cự thạch ( tảng đá lớn), ép nàng ta không thở nổi!

Long Hàm Yến vội vàng trốn sau lưng Thu Hành Phong, nhưng động tác nàng ta dù nhanh, vẫn không phải là đối thủ của Ninh Tương Y. Ninh Tương Y trực tiếp bóp cổ nàng ta, nhấc bổng lên.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của nàng tựa hồ như ánh mắt tràn ngập sát khí của Ninh Úc! Cảnh tượng lúc này như trở lại đêm hôm đó!

Long ham Yến sợ hãi, biết đối phương thật sự muốn giết nàng ta.

“Cứu!…”

Nàng ta nói không ra lời Thu Hanh Phong bên cạnh bội vã nói, “Công tử xin hay giơ cao đánh khẽ! Đồ đệ ta giết người là không đúng, ta sẽ thay nàng ấy chuộc tội…Ta…ta sẽ đền bù cho người nhà của ông ấy…”

“Câm miệng!”

Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp trọng sinh, Ninh Tương Y dùng ngữ khí này nói chuyện với Thu Hành Phong!

Nàng một tay bóp cổ Long Hàm Yến, đôi mắt lạnh lùng quét về phía Thu Hành Phong bởi vì câu nói vừa rồi của nàng mà vẫn còn đang sững sờ, đáy mắt tràng đầy thất vọng!

“Sư phụ ngươi dạy ngươi như này à? Ý định luyện võ ban đầu của ngươi là gì ? Ức hiếp kẻ yếu, để nữ nhân này tùy ý giết người? Ngươi vì những lẻ trên mới luyện võ sao?”

“Ngươi thật khiến ta quá thất vọng!”

Thu Hành Phong sắc mặt trắng nhợt, liên tiếp lùi về phía sau! Giờ khắc này hắn như nhìn thấy sư phụ trước mặt đang răn dạy hắn!

Ý định ban đầu học võ của hắn là gì ? Hắn không biết! Sư phụ nói hắn là kỳ tài võ thuật, cho nên hắn luyện võ. Thế nhưng từ trước tới nay, chưa từng có ai hỏi hắn, hắn luyện võ vì cái gì?

Mà Ninh Tương Y lại nói với hắn một câu thất vọng. Hắn biết rõ ràng đối phương chỉ là một người xa lạ, hắn lại bởi vì câu nói này mà chấn động, giống như một người rất quan trọng đối với hắn. Thất vọng về hắn …

Dứt lời, Ninh Tương Y không nhìn hắn nữa, nếu như bởi vì đầu óc thiển cận, theo học ai liền giống người đó, thì hắn cũng không đáng để nàng phải bận tâm, mà nữ nhân này…

Nàng híp híp mắt, ánh mắt tràn đầy sát khí!

Gia tăng lực đạo ở tay! Long Hàm Yến trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt đỏ bừng! Hiển nhiên thiếu dưỡng khí trầm trọng!

Lúc này Thu Hành Phong mới kịp phản ứng, liền hướng Ninh Tương Y đánh tới. Một chưởng xuất ra, Ninh Tương Y nghiêng người sang bên khác. Chỉ nghe “vút” một tiếng, hắn rút bảo kiếm bên hông ra, chém bào cánh tay nàng. Ninh Tương Y vô thức buông tay, lùi lại phía sau hai bước!

Long Hàm Yến rơi trên mặt đất, cả người co rúm lại, kịch liệt ho khan. Từ cõi chết trở về không hề cảm kích Ninh Tương Y, ngược lại hai mắt tràn đầy oán hận, hằn học nhìn chằm chằm Ninh Tương Y. Mà Ninh Tương Y lại lạnh nhạt nhìn Thu Hành Phong, cười lạnh.

“Nàng ta giết người, ta muốn nàng ta phải đền mạng. Ngươi muốn bao che sao?”

Thu Hành Phong gắt gao siết chặt bảo kiếm trong tay, thấp giọng nói. “ Nàng giết người, ta thân là sư phụ nàng, ta có trách nhiệm giáo huấn nàng…Mà ngươi muốn giết nàng đền mạng cho lão đầu, nếu nàng chết, ta chẳng lẽ cũng phải giết ngươi để đền mạng cho nàng ?”

“Ngươi có bản lĩnh thì có thể thử.”

Từ trong tay áo Ninh Tương Y trượt ra một thanh đoản kiếm, nhíu mày cười khan một tiếng.

“Nếu ta chết trong tay ngươi, cũng chỉ trách ta võ công kém cỏi.”

“Giết hắn! Sư phụ…” Long Hàm Yến ngồi trên mặt đất tay ôm cổ, khó chịu gằn giọng “Giết hắn!”

Thu Hành Phong cực kì khó xử!

Lý trí mách bảo hắn, làm như vậy là không đúng, nhưng nếu bây giờ hắn không động thủ, đối phương sẽ giết tiểu đồ đệ của hắn… Tuy không muốn cho dù hiện tại hắn tức giận Long Hàm Yến, nhưng không đến mức nhìn nàng bị người ta giết chết!

Cho nên hiện tại, hắn chỉ có một lực chọn duy nhất, động thủ!

Thấy hắn xuất thủ, Ninh Tương Y cũng lập tức có hành động. Bây giờ cảnh giới của nàng cao hơn Thu Hành Phong, kinh nghiệm chiếu đấu so với hắn cũng nhiều hơn, cho nên nàng căn bản không hề sợ hắn! Kiếp trước, hắn đối luyện với nàng như nào thì kiếp này, nàng cũng nên dạy lại cho hắn một chút!

Hai người giao thủ khác với lần trước, giao trnh với Ninh Úc, lần này, nàng xuất chiêu sắc bén hơn nhiều!

Cho nên Thu Hành Phong nội tâm vẫn còn đang hoài nghi về quyết định của mình liên tiếp lùi về phía sau, cuối cùng, bị nàng một chiêu đánh rơi bảo kiếm.

Hắn sửng sờ nhìn chằm chằm tay mình, hắn thua! Mà lại thua triệt để như vậy!

Long Hàm Yến không tin vào mẳ mình! Vì sao lại là cùng một môn công pháp Phong Dữ Tự Nhiền này? Đây không phải là bí kíp võ công độc môn của Vân Đỉnh sao? Tại sao Ninh Úc biết, mà tên lạ mặt này cũng biết?

Nàng ta khó có thể tin, gấp gáp chất vấn, “Người rốt cuộc là ai?”

Tim nàng đập loạn! Bởi vì nàng ta nhớ đến, võ công của Ninh Úc là do chính hoàng tỷ hắn chỉ dạy.

Còn có tin đồn rằng Ninh Úc hình như có tình cảm thầm kín đối với hoàng tỷ của hắn! Nàng vốn dĩ không tin, nhưng lần trước từ chính miệng của Ninh Úc tai nghe được tên của nữ nhân kia, nàng liền tin!

Nghe thấy câu hỏi của nàng ta, Ninh Tương Y nhìn thẳng vào nàng ta, nghiêng đầu một chút, dõng dạc đáp:

“Ta là Ninh Tương Y”

Long Hàm Yến hai mắt trợn trừng! Đã thấy đối phương nở một nực cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng sáng, âm trầm nhìn nàng ta!

“Đúng vậy người muốn lấy mạng ngươi!”

Dứt lời, kiếm của nàng liền hướng Long Hàm Yến đâm tới! Mà trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thu Hành Phong bỗng lao ra chắc trước mặt nàng ta!

Thoát chết, nàng ta rốt cuộc cũng có chút sợ hãi, ôm chặt lấy lưng của Thu Hành Phong, vừa sợ vừa hận nhìn chằm chằm Ninh Tương Y! Là ả ta, thật sự là ả ta!

Ả ta dịch dung thuật quả nhiên cao siêu! Khó trách Ninh Úc Ninh Giác đám người bọn họ không tìm được ả ta!

Thu Hành Phong cắn răng, mở to hai mắt kiên định nhìn Ninh Tương Y!

“Nếu như ngươi muốn giết nàng ấy, hãy giết ta trước!”

Khóe miệng Ninh Tương Y nhếch lên, nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Ngươi cho rằng ta không dám sao?”

Nguồn: Group fb: Share truyện: Kiếp này chỉ nguyện bên người . Admin Lan Anh & Lê Hoa Bạn đang đọc Kiếp này chỉ nguyện bên người tại hangtruyen.com

comments powered by Disqus