Chương 19: Nói xin lỗi
Ác Nguyệt? Đang nói tới ông chủ quán café tóc dài ư? Còn nữa… Ai là người của anh ta? Đang nói tới tôi sao?
Tôi không hiểu ra sao, một thiếu niên mặt đẹp như ngọc xông vào tầm mắt mơ hồ của mình, anh mặc Hán phục màu ánh trăng, trước ngực là hình giao long bay trong mây mù được thêu bằng chỉ bạc, cao lớn phong độ, khí thế uy nghiêm lạnh lùng. Đó là xác cổ ngàn năm mà tôi hận thấu xương! Không ngờ anh lại xuất hiện ở đây!
Ánh mắt lạnh lùng của anh khẽ lướt qua, ngón tay điểm lên không trung, vô số phù văn màu đỏ tươi bay ra, biến thành sợi tơ màu đỏ quấn lấy người đàn ông tên là Ác Nguyệt, trói chặt cả người anh ta.
Gương mặt Ác Nguyệt trở nên tái mét, nhưng vẫn cười đùa cợt: “Lăng Vũ Dương, nếu cậu dám tìm người sống không ngực không mông như thế thì sao lại sợ tôi nói, cho dù cởi hết dâng lên miệng tôi, tôi cũng khinh thường ăn.”
Lăng Vũ Dương? Hóa ra xác cổ ngàn năm tên là Lăng Vũ Dương. Hai người này hình như có thù sâu hận nặng, nhìn nhau khó chịu, tôi xui xẻo bị cuốn vào trận tranh đấu của hai người này.
Ác Nguyệt bị dây tơ hồng nhấc lên giữa không trung. Tôi không còn bị đè nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, tôi nhất thời không kịp phản ứng, vẫn nằm yên trên bàn, bàn tay bị một bàn tay lạnh lẽo khác nắm chặt.
“Còn ngây ra đây làm gì? Mau đi đi!” Xác cổ ngàn năm lôi tôi ra, cau mày có vẻ rất sốt ruột. Anh thuận tay cầm ngọc bội nhét vào lòng bàn tay tôi, thúc giục: “Giữ lại để phòng thân, đừng đánh mất nữa. Tôi không có khả năng lần nào cũng xuất hiện nửa chừng để cứu cô, cô phải học được cách tự bảo vệ bản thân.” Câu nói của anh có vẻ rất thân thiết, tôi hoàn toàn không kịp thích nghi. Tôi hận anh thấu xương, nhưng tự dưng lại được quan tâm, cảm giác này quá kỳ lạ. Nếu không phải tại anh thì tôi sẽ không xui xẻo như thế, cũng sẽ không mất Giản Dương, không trở thành mục tiêu của Ác Nguyệt. Nếu anh là người sống thì tôi sẽ gọi cảnh sát để pháp luật trừng trị anh. Nhưng không phải, anh là cương thi, cũng có thể là lệ quỷ, chỉ có đạo sĩ Mao Sơn hàng yêu bắt ma trong TV mới có thể giải quyết anh.
Tôi cắn môi, lòng tràn đầy thù hận, ném trả ngọc bội lại cho anh, thản nhiên nói: “Lăng Vũ Dương, anh đánh người ta một trận rồi cho một củ cải mà muốn được người khác cảm kích hả? Tôi sẽ không bao giờ quên những gì anh đã làm với tôi. Tôi cho dù tôi bị hại chết thì cũng sẽ không phòng thân bằng thứ anh đưa! Anh tự giữ lại đi!”
Tôi rơi nước mắt, đau lòng vì Giản Dương, sau đó chạy ra khỏi quán café, trở về phòng ký túc xá ôm đầu ngủ say sưa. Trạng thái vô tri vô giác này kéo dài suốt một tuần, tôi thậm chí còn rối rắm nghĩ nên nạo thai như thế nào. Đến phòng khám nạo thai hay là dùng thuốc? Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện muốn giết chết sinh mệnh đó thì trong đầu tôi lại nhớ đến cảnh đứa bé đáng yêu kia sà vào lòng tôi làm nũng. Lòng người đều mềm mại, sao tôi có thể nhẫn tâm nảy sinh ý định giết chết cốt nhục của mình? Nếu đứa bé này không phải là thai âm, cho dù là con của du côn lưu manh thì tôi cũng luyến tiếc làm thế.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, bụng của tôi đã thay đổi rõ rệt, trở nên phình to. Nhìn sự thay đổi này có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của đứa bé trong bụng. Tôi thậm chí thường xuyên nghĩ nếu trong bụng mình không phải là thai âm thì tốt biết mấy. Cho dù tôi mạo hiểm xin nghỉ học một năm thì cũng sẵn sàng sinh nó ra, cho dù Giản Dương không tiếp thu, tôi cũng sẽ nghĩ cách bảo vệ nó.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, tôi càng nhạy cảm với nhiệt độ, thích nơi lạnh lẽo ẩm ướt. Nếu chung quanh nhiệt độ cao thì thân thể tôi sẽ lạnh lẽo, tứ chi tê buốt. Thỉnh thoảng ăn cơm còn sẽ nôn nghén, thậm chí không thích ăn đồ nóng, chỉ thích để nguội. Sự thay đổi này khiến tôi càng ngày càng sợ hãi thai âm. Tôi trở nên không giống con người, càng giống động vật máu lạnh.
Tôi biết mình không thể kéo dài được nữa, phải hạ quyết tâm lấy đứa bé này ra! Không thì thời gian càng dài sẽ càng hậu họa vô cùng.
“Tô Mộng, mau dậy đi, Giản Dương nhà cậu ở dưới lầu nói xin lỗi cậu kìa, hai cậu cãi nhau hả?” Tống Tâm ngồi bên giường tôi, dùng tay chọc lên má tôi.
Tại tôi đang cắm tai nghe nhạc rock để làm tê liệt cảm xúc của bản thân. Tôi không nghe rõ lời nói của Tống Tâm, chỉ nghe thấy mấy chữ Giản Dương ở dưới lầu. Tôi lập tức kéo tai nghe xuống, hỏi: “Cậu vừa nói gì?”
“Tớ nói có phải cậu với Giản Dương cãi nhau không? Anh ấy ở dưới lầu đánh đàn guitar nói xin lỗi cậu kìa. Các cậu sắp đính hôn rồi mà cứ cãi nhau suốt vậy?!” Tống Tâm bất đắc dĩ chọc lên ấn đường của tôi: “Cậu kiếm chuyện với Giản Dương có chừng có mực thôi. Tớ nói cho cậu nghe, con trà xanh phòng bên cạnh đã nhìn chằm chằm miếng thịt tươi nhà cậu từ lâu rồi đấy.”
Trà xanh là Tống Tâm nói chính là một nữ sinh rất trắng trẻo, vóc dáng gầy nhẳng. Chẳng qua cô ta rất thích giả vờ ngu ngốc trước mặt nam sinh, nhưng lại hiện nguyên hình trước mặt nữ sinh, cái gì cũng biết. Loại người này ai cũng ngứa mắt, cho nên bị gọi là trà xanh. Nữ sinh đó ở phòng ngủ bên cạnh, cũng từng theo đuổi Giản Dương, nhưng tôi không rõ tình huống cụ thể. Tôi với Giản Dương yêu nhau nhiều năm, hoa đào kiểu này ít nhiều gì cũng có, tôi chưa bao giờ nghiêm túc hỏi han.
Có điều… Giản Dương tới tìm tôi ư? Không thể nào. Tôi cắm sừng anh ấy như thế, chẳng lẽ anh ấy trở về trả thù tôi? Làm hòa với tôi rồi lại đá tôi, khiến tôi biến thành trò cười?
Tôi đoán như vậy, ngồi dậy mở rèm cửa cuối giường nhìn xuống từ xa. Dưới lầu có một thiếu niên trông rất giống Giản Dương, còn bắt chước thanh niên văn nghệ đánh đàn guitar.
Bạn đang đọc Chương 19 Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi tại Hang Truyện