Chương 17: Linh xà

In book:

“Rốt cuộc anh là ai?”

Nghe thấy lời nói này, tôi cảm thấy thân thể lạnh buốt. Người này biết trong bụng tôi là thai âm, rốt cuộc người đàn ông này là ai? Anh ta và xác cổ ngàn năm kia có quan hệ gì?

Tôi hoảng sợ nhìn anh ta, thậm chí coi anh ta như cương thi. Anh ta nở nụ cười quyến rũ, lại đáng sợ chẳng khác nào thi yêu.

“Anh là ai ư?” Anh ta cười nghiền ngẫm, gương mặt tuấn tú giả dối như hồ ly: “Anh là người đến đây để giúp em, tránh cho em bị ma quỷ nào đó lợi dụng, biến thành đỉnh lô nuôi thai âm.”

Tôi bị ma quỷ lợi dụng? Còn biến thành đỉnh lô gì đó… Những từ ngữ đáng sợ này khiến tôi run lên, quả thực không thể tin vào tai mình.

“Vậy thì tôi nên làm sao bây giờ?” Tôi hoàn toàn không có chủ ý, trái tim đập thình thịch, bên tai như ù đi. Mặc dù tôi không hoàn toàn tin tưởng lời nói của người đàn ông xa lạ quái dị này, nhưng nỗi sợ hãi đã chiếm lấy lý trí của tôi. Tôi như người sắp chết đuối, lại thấy có một cọng rơm nổi lơ lửng, muốn thò tay túm lấy cọng rơm.

Anh ta cười, rất giống hoa anh túc đang nở: “Giao ngọc bội của hắn ta cho anh, anh sẽ chịu trách nhiệm cho em và thai âm trong bụng em.”

Anh ta sẽ chịu trách nhiệm cho tôi ư? Tôi không nghe nhầm chứ? Câu nói này thật quái dị, tôi và anh ta vốn không quen nhau, cho dù anh ta muốn thì tôi cũng sẽ không đồng ý. Huống chi ngọc bội đã bị tôi ném đi, có lẽ bây giờ đã bị nghiền nát, mang ra ngoại ô chôn xuống đất mất rồi.

Đột nhiên, tiếng rối loạn vang lên từ ngoài cửa, tôi quay sang nhìn theo phản xạ. Một chiếc du thuyền bị lật ngược trên mặt hồ, chỉ còn lại đầy thuyền màu xanh ngoi lên mặt nước, người trên thuyền hình như đều bị rơi xuống hồ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì vừa rồi, một đứa bé trên chiếc thuyền đó đã bị ma da kéo xuống. Vậy mà không lâu sau, cả chiếc thuyền đều bị lật úp. Chẳng lẽ… là ma da quấy rối?

Máu tươi không biết từ nơi nào tuôn ra, nhanh chóng lan tràn ra chung quanh con thuyền. Chỉ là tai nạn lật thuyền bình thường thì sao có thể chảy nhiều máu đến thế? Tôi đang kinh hãi thì thấy nửa gương mặt người trắng bệch chui ra từ đáy nước. Đó là gương mặt của một người phụ nữ. Dưới sóng nước óng ánh, còn có thể thấy quần áo màu trắng của nó nổi bồng bềnh dưới nước. Nó đang giương mắt nhìn bên kia, nở nụ cười quái dị. Nhưng hình như du khách chung quanh đều không phát hiện ra nó, liên tục thả phao cứu sinh, thậm chí nhân viên cứu viện nhảy xuống nước, tiến hành tìm kiếm cứu nạn.

Trong lòng tôi có linh cảm mãnh liệt, người phụ nữ kia còn muốn hại chết người. Vừa nghĩ đến đây, người phụ nữ kia đã biến thành một con rắn nhỏ màu đen dài, thoáng chốc đã bắn ra như cung tên, lẻn vào nước tìm kiếm nhân viên cứu hộ.

Hình như mọi người đều không thấy con rắn đó. Nhân viên cứu hộ thì hơi co giật một chút, cũng không khác thường. Anh ta vẫn tiếp tục công việc tìm kiếm cứu nạn, bởi trong nước một hồi mà không xảy ra sự cố gì, tất cả đều rất bình thường.

Tôi thậm chí cho rằng mình lo nghĩ quá nhiều. Nhưng ngay lúc đó, nhân viên cứu hộ kia ngoi đầu lên, gương mặt đổ máu, la to: “Cứu tôi… Cứu tôi với…

Chỉ mấy giây, anh ta lại chìm xuống hồ, để lại vết máu trên mặt hồ. Hồ nước vẫn còn trào lên bọt nước màu đỏ, người trên bờ đã sững sờ, thấy có mấy người muốn xuống nước, tôi thoáng rùng mình, liếc nhìn biểu cảm của người đàn ông bên cạnh. Anh ta vẫn nở nụ cười dửng dưng, dường như không hề bận tâm tới mạng sống của những người đó.

“Tôi đi nhắc nhở họ, đừng xuống nước nữa, kẻo lại mất mạng.” Tôi không máu lạnh như anh ta. Có lẽ một câu của tôi sẽ cứu được nhiều người lạ hơn.

Người đàn ông cười tươi hơn, giơ tay chặn đường tôi: “Đừng mà tiểu Mộng, bảo bối nhà anh còn chưa no bụng đâu…”

Anh ta dám gọi tôi là tiểu Mộng. Chỉ có cha mẹ và Giản Dương gọi thẳng tên tôi. Tôi cảm thấy thân thể lạnh lẽo của mình nổi lên da gà.

“Bảo… Bảo bối nhà anh?” Nhìn vẻ mặt anh ta, tôi cảm thấy đầu óc mình choáng váng. Chẳng lẽ ma da trong nước liên quan tới người này? Chẳng trách anh ta lại biết tôi có thai âm, có lẽ người đàn ông này cũng là ma quỷ! Trái tim tôi vừa lạnh lẽo vừa chùng xuống, tôi muốn trốn chạy ngay lập tức, lại phát hiện anh ta đang chăm chú nhìn tôi như thể đâm xuyên qua linh hồn tôi. Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, nơi này chính là địa bàn của anh ta.

Nghĩ đến đây, tôi thấy một con rắn đen chui ra từ hồ nước, uốn lượn ven hồ tới gần quán café. Tốc độ của nó rất nhanh, giống như tia chớp, chẳng mấy chốc đã tới chân tường, trèo lên cửa sổ, cuối cùng bò lên vai người đàn ông kia, thè tín tử.

Nhìn gần, còn có thể thấy vây của con rắn này đang co rút lại, miệng thè tín tử, lại phát ra thanh âm như phụ nữ xinh đẹp: “Chủ nhân, sao con bé này lại tìm tới nơi? Đúng là chui đầu vào rọ, đỡ tốn công chúng ta đi tìm!”

Rắn biết nói: Một con rắn đen đang nói tiếng người!


Bạn đang đọc Chương 17 Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi tại Hang Truyện

comments powered by Disqus