Chương 14: Café bói toán
Trong khoảng thời gian này, Giản Dương vẫn vội vàng viết luận văn, liên lạc với tôi ít hơn hẳn. Bây giờ anh ấy đột nhiên gọi điện thoại cho tôi khiến tôi thực sự cảm thấy sợ hãi. Thấy cái tên trên màn hình, tôi khẽ run lên, nhìn di động rơi ra khỏi bàn tay, rơi xuống mặt đất trải đầy đá cuội. Màn hình bị vỡ, mặt di động bóng loáng xuất hiện vết rạn. Nhưng di động còn chưa hư, vẫn có thể mở màn hình.
Tôi cắn răng nhặt di động lên nghe máy. Giọng nói quen thuộc vừa quan tâm vừa chất vấn của Giản Dương vang lên: “Tô Mộng, em đang ở đâu vậy? Anh tới phòng ngủ tìm em, chờ nửa tiếng mà không thấy em đâu, hỏi dì quản túc mới biết em ra ngoài. Em bị khùng hả? Ốm đau còn chạy lung tung làm gì?” Nam sinh không thể tùy tiên vào ký túc xá nữ sinh, nhưng nhà Giản Dương là thành viên hội đồng quản trị của trường nên thỉnh thoảng sẽ được đặc cách. Anh ấy muốn đi lên, không ai có thể ngăn cản anh ấy. Dù sao mỗi lần anh ấy đều tới đó tìm tôi, dì quản túc với những bạn học khác đã quen rồi.
“Em… Em đang ở công viên Trường Nhạc.” Tôi cắn môi, cảm thấy nước mắt đong đầy vành mi.
Sau khi mang thai, bụng sẽ dần dần to ra, không thể giấu được bao lâu. Nếu bây giờ tôi không có gan nói cho Giản Dương thì tương lai Giản Dương phát hiện, mới là sự nhục nhã nghiêm trọng nhất, tương đương với bị cắm sừng dài.
Giọng Giản Dương trở nên nghiêm túc. “Em đứng đó đừng nhúc nhích, anh đi tìm em!”
Tôi đứng bên hồ nhân tạo, hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm run rẩy nói: “Giản Dương, chúng… chúng ta hủy bỏ đính hôn đi, được không?” “Tô Mộng, em nói gì hả? Em nhắc lại lần nữa!” Giản Dương khó tin gằn từng chữ như đang kìm nén cảm xúc.
Tôi làm vậy là không công bằng đối với Giản Dương. Chúng tôi đã ở bên nhau thật lâu, chính là để chờ ngày bước vào lễ đường, tôi có quyền nói cho anh ấy biết chân tướng. Tôi hơi ngơ ngác một lát mới nói: “Anh… Anh tới quán café ở công viên Trường Nhạc đi, chúng ta tán gẫu. Em có chuyện muốn nói với anh.”
Sau khi cúp máy, tôi đứng bên cây liễu ven hồ hóng gió một hồi để đầu óc mình tỉnh táo lại, mới đến quán café phong cách gothic. Ông chủ quán café này là một người đàn ông trang điểm theo kiểu huân khói, gương mặt rất trắng, đường nét lập thể, thoạt nhìn như người nước ngoài, nhưng lại để tóc dài mềm mại đen nhánh, mặc áo sơ mi trắng ôm sát người, nửa người dưới giấu sau quầy bar.
Thấy tôi đi vào, khóe miệng anh ấy nhếch lên quyến rũ, đích thân pha một ly café mang ra cho tôi: “Uống cappuccino đặc chế của cửa hàng bọn anh đi, coi như anh mời em. Đúng rồi cô bé, em thường xuyên tiếp xúc với xác chết đúng không?”
Tôi thường xuyên ghé qua quán café này lúc hẹn hò với Giản Dương, nhưng bình thường anh ấy đều ngồi trong quầy bar, chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với tôi. Thường xuyên tiếp xúc với xác chết mà có thể nhận ra được à? Tôi nghĩ chắc lúc mình nói chuyện với Giản Dương bị anh ấy nghe thấy. Tôi cũng không khó hiểu mà thẳng thắn: “Vâng, em học chuyên ngành pháp y, lúc học giải phẫu sẽ tiếp xúc với thi thể mới chết. Có gì lạ ạ?”
“Em chờ bạn trai hả?” Anh ấy cười bí ẩn, đôi mắt trong trẻo có vẻ rất tà dị, nhìn chằm chằm vào tôi: “Chẳng lẽ em không tò mò tại sao anh lại biết ư?”
Tôi định thẳng thắn mọi chuyện với Giản Dương nên tâm trạng rất nặng nề, chỉ im lặng lắc đầu. Tôi không tò mò, hôm nay tôi không có tâm trạng nói đùa với bất cứ ai.
Thấy tôi bình tĩnh như vậy, anh ấy còn chưa chịu từ bỏ ý định, kiên quyết muốn bắt chuyện với tôi, đẩy ly café về phía tôi: “Em từng nghe nói tới café bói toán bao giờ chưa?”
Tôi từng nghe rồi, hình như là ở Thổ Nhĩ Kỳ, ai cũng biết cái này.
“Từng nghe rồi, nhưng em… em không muốn xem bói. Anh nói em thường xuyên chạm vào thi thể, trên người tụ hắc khí cũng được, sắp gặp xui xẻo cũng thế, hôm nay em thật sự không có tâm trạng tán gẫu. Xin lỗi anh.” Tôi cau mày, không nhịn được cúi đầu nhìn ly café nóng hồi. Chất lỏng màu đỏ tỏa ra mùi hương nồng nàn phản chiếu hình ảnh chung quanh, chính giữa ly cafe xuất hiện lốc xoáy chậm rãi xoay tròn. Tôi nhìn chăm chú vào đó, suýt nữa thì bị hút vào, không hiểu sao bên tai lại vang lên tiếng trẻ con khóc lóc, khuôn mặt trẻ con xinh đẹp xuất hiện chính giữa lốc xoáy.
Đó chẳng phải là nghiệt chủng của tôi với cương thi ngàn năm kia sao? Tại sao nó lại ở đây? Thứ quỷ quái này, chẳng lẽ uống ly café mà cũng không chịu tan biến hả? Tôi sợ hãi chảy mồ hôi lạnh, đột nhiên đứng dậy. Động tác của tôi quá mạnh, ly café trên bàn bị đổ, café nóng rực chảy lên đùi tôi. Hôm nay trời rất nóng, tôi mặc quần đùi, chỗ bị bỏng lập tức sưng đỏ, nổi lên mụn nước màu vàng. Tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, đến nỗi gần như nghẹt thở. Nhưng vết thương bị bỏng lại không thể dễ dàng đụng vào, chỉ có thể khép hờ mắt, chịu đựng đau đớn trên đùi, thầm nghĩ không biết tiêm thuốc gần nhất nơi này ở đâu, tôi phải đi mua thuốc trị bỏng mới được. Nếu Giản Dương thấy thì chắc chắn sẽ lo lắng cho tôi.
“Tô Mộng, em không sao chứ? Sao em lại bất cần vậy? Đau không?” Giọng nói ôn hòa sốt ruột của Giản Dương truyền vào tại tôi. Anh ấy đỡ tôi ngồi xuống, đỏ mặt tía tai rống lên với nhân viên: “Không có mắt hả? Không thấy khách hàng bị bỏng à? Còn không mau lấy nước đá lại đây!”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Giản Dương, tôi càng áy náy hơn. Tôi cắn răng nhịn đau, kéo Giản Dương ngồi xuống bên cạnh tôi, sau đó khẽ nói: “Đừng phiền phức như vậy, em có thể tự mua thuốc chữa bỏng. Em… Em muốn nói với anh là, em đã mang thai rồi, em không thể đính hôn với anh!”
Bạn đang đọc Chương 14 Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi tại Hang Truyện