Chương 11: Bùa chú

In book:

Chẳng phải anh chính là xác cổ ngàn năm chờ giải phẫu được cục văn vật vận chuyển đến hay sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Tôi hô hấp càng ngày càng dồn dập, nghiến răng nghiến lợi: “Anh có giỏi thì lặp lại lần nữa xem!”

Tôi quả thực không thể tin được, thì ra chuyện xảy ra hôm đó không phải là mơ! Tôi thật sự bị con cương thi vô liêm sỉ này chiếm đoạt, còn mang thai con của xác cổ ngàn năm! Thật đáng ghê tởm, dạ dày tôi cuộn lên, thật muốn tìm một chỗ để nôn mửa ra hết.

“Xem ra trí nhớ của cô thật kém. Chi bằng chúng ta tái diễn lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, giúp cô khôi phục ký ức.”

Anh mờ ám vén sợi tóc trên mặt tôi ra sau tai, ánh mắt lóe lên đốm lửa hừng hực bốc cháy, vô cùng đáng sợ.

Tôi chỉ hận không thể lập tức tìm đạo sĩ đắc đạo, giết chết tên cương thi này. Anh bá đạo xông vào sinh mệnh của người khác, hoàn toàn không bận tâm cảm thụ của người khác, chiếm lấy thân thể người khác, vậy mà còn đắc chí. Bây giờ còn muốn động tay động chân với tôi!

Nhưng ngẫm lại Tống Tâm bị thương, tôi chỉ có thể kìm nén tủi nhục trong lòng, lùi về sau mấy bước giữ khoảng cách với anh. Tôi kề sát vách tường lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên dịu đi: “Cái đó thì không cần, tôi đều nhớ ra rồi. Anh cứu Tống Tâm trước đi. Nếu anh có thể cứu họ thì chuyện gì cũng dễ nói.”

Nói xong, tôi cảm nhận được móng tay mình sắp đâm vào lòng bàn tay. Tôi đang dùng cách tự ngược để che giấu nỗi đau trong lòng.

Bất cứ lúc nào, người đàn ông này cũng có khí chất lạnh lùng tà dị. Anh nghiền ngẫm nhìn tôi, mặc dù cách một khoảng cách, nhưng thân pháp lại như cơn gió, đến không bóng đi không dấu vết. Ngón tay anh lướt qua cằm tôi, bỗng xuất hiện bên cạnh Tống Tâm. Sau đó tôi thấy anh dùng ngón tay vẽ thứ gì đó trong không khí, để lại vết đỏ như bôi chu sa, tỏa ra ánh sáng màu đỏ tươi. Cả quá trình chưa đến một giây, quỹ tích màu đỏ đã được hoàn thành, giống như bùa chú được vẽ xong. Tôi há hốc mồm nhìn bàn tay trắng nõn của anh nhẹ nhàng đẩy về phía trước, bùa chú màu đỏ bị đẩy vào vết thương của Tống Tâm.

Máu chảy trên mặt đất bắt đầu chảy ngược, hết thảy như bắt đầu lại từ đầu, ngay cả quần áo bị dao đâm rách cũng lành lặn lại như thường, quả thực là kỳ tích. Tên cương thi mặt đẹp như ngọc, tính cách âm hiểm giả dối, nhân phẩm xấu xa kia lại có bản lĩnh như vậy! Tôi thầm nghĩ, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Tống Tâm.

Lông mi cô ấy khẽ run lên, khóe miệng cong tự nhiên khẽ giật giật, tôi cảm thấy cô ấy sắp tỉnh lại, hưng phấn kêu tên cô ấy: “Tống Tâm, Tống Tâm, Tống Tâm, cậu tỉnh lại đi…”

Tống Tâm cau mày như thể ý thức còn đang giãy dụa. Một lát sau cô ấy mới mở đôi mắt trong veo nhìn tôi, bỏ quên kính trong phòng ngủ nên bây giờ tầm mắt hơi mơ hồ. Cô ấy sờ lên mặt tôi, hỏi: “Cậu là Tô Mộng hả?”

“Là tớ đây! Đồ ngốc, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, làm tớ lo lắng chết mất!” Tôi vội vàng đỡ Tống Tâm dậy từ trên mặt đất lạnh lẽo, cứ tiếp tục nằm ở đây thì sẽ dễ bị cảm. Cô ấy mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn vô lực, tốn chút công sức mới có thể đứng dậy.

Cô ấy sờ lên phần bụng bị thương, vẻ mặt kinh ngạc: “Hình như nhát dao vừa rồi đâm trúng nội tạng, sao bây giờ lại hết rồi? Rốt cuộc là sao vậy?”

Tôi đang định nói với cô ấy rằng một con lệ quỷ biến thái tà ác đã cứu cô ấy, Tống Tâm đột nhiên kéo tôi ra sau lưng, cảnh giác nhìn về một phía. Tôi nhìn qua, thì ra Âu Vỹ đang giãy dụa đứng dậy. Cảnh tượng Âu Vỹ cầm dao đuổi theo chúng tôi vừa rồi, bây giờ ngẫm lại vẫn còn đáng sợ. Hình như lúc Âu Vỹ ngất xỉu bị đụng trúng đầu nên bây giờ giãy dụa mấy lần mà không đứng lên được. Vừa rồi lại đánh nhau với tôi nên thương tích đầy mình. Đôi mắt thường đeo lens màu đỏ không biết đã rớt một cái từ khi nào, bây giờ đôi mắt cái đỏ cái đen, giống như mèo Ba Tư biến dị. Mặc dù cô ấy thích thăm dò những thứ bí ẩn huyền bí, còn to gan khuyến khích người khác chơi điệp tiên, nhưng dù sao cũng lớn lên trong thành phố, tính cách hơi yếu ớt. Phát hiện mình bị đánh, cô ấy ngồi trên hành lang òa khóc.

Nghe thấy tiếng khóc của Âu Vỹ, người trong phòng ngủ chung quanh đều bị đánh thức, tiếng nói chuyện náo nhiệt của các nữ sinh truyền ra từ những cánh cửa phòng đóng kín. Nghe thấy tiếng người ầm ĩ, tôi mới thả lỏng tinh thần, giống như vừa từ âm tào địa phủ trở về với nhân gian.

Ngay vừa rồi, hành lang này bị quỷ đả tường, chúng tôi như bị đưa đến một thế giới khác, gõ cửa kiểu gì họ cũng không nghe thấy.

Không lâu sau, có người mở cửa đi ra, đỡ Âu Vỹ dậy: “Âu Vỹ, sao cậu lại ngồi dưới đất khóc? Tống Tâm, Tô Mộng, các cậu kỳ quá, Âu Vỹ ngồi dưới đất mà cũng không đỡ cậu ấy dây.”


Bạn đang đọc Chương 11 Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi tại Hang Truyện

comments powered by Disqus