Chương 8: Tôi không kêu ê, tôi là phu quân

In book:

Giọng điệu của Âu Vỹ quá quen thuộc, giống hệt Trần Viên Đình nói chuyện với tôi trong nhà vệ sinh. Tôi dần dần hiểu được, không phải Âu Vỹ điên rồi, tôi đoán cô ấy đột nhiên đâm Tống Tâm là vì bị ma nhập. Vừa rồi cô ấy không tỉnh lại, mà hồn ma nhập vào người cô ấy cố ý lừa chúng tôi, ra tay đánh lén trong lúc chúng tôi không đề phòng.

Tôi nhìn những cánh cửa phòng ngủ chung quanh, lúc đi ngang qua, tôi không ngừng gõ cửa kêu cứu: “Cứu tôi với, cứu tôi với, làm ơn mở cửa…”

Nhưng những người này như đã ngủ say như chết, động tĩnh bên ngoài lớn như vậy mà không ai mở cửa giúp tôi. Tôi cảm giác như mình đã tiến vào một không gian khác, hoàn toàn cắt đứt với thế giới bên ngoài. Nhưng lúc này, thể lực của tôi đã đến cực hạn. Khi lại lần nữa chạy ngang qua Tống Tâm, cuối cùng tôi không thể chạy nổi nữa, mồ hôi ướt đẫm cả người, giống như mới vớt lên từ trong nước.

Âu Vỹ giơ dao tới gần tôi, lưỡi dao chói lại vẫn có thể tỏa ra ánh sáng quỷ dị trong hành lang tối om. Tôi lùi về góc tường, hô hấp càng ngày càng nhanh.

Cơn gió lạnh lẽo ập tới, tôi cho rằng mình sẽ bị con dao đâm chết, đã chuẩn bị tinh thần chịu đau, nhưng con dao lại dừng giữa không trung, tạo ra gợn sóng trong không trung, không thể tiếp tục đâm tới.

“Thế này là thế nào?” Âu Vỹ thẹn quá hoá giận, càng dùng sức hơn, nhưng lưỡi dao vẫn không thể tới gần tôi: “Đồ tiện nhân! Mày dùng yêu pháp gì?”

Tôi dùng yêu pháp ư? Tôi mờ mịt nhìn lại mình, phát hiện thứ gì đó trong túi quần đang tỏa ra ánh sáng xanh biếc. Tôi chạm vào nó, hình như là thứ gì đó cứng rắn. Chẳng lẽ là thứ này đang bảo vệ tôi? Nhưng tôi không rảnh chú ý tới nó, giơ chân đạp lên cổ tay Âu Vỹ. Có lẽ đã lâu rồi không rèn luyện nên lúc giơ chân lên, đùi tôi đau đớn như bị xé rách. May mà cú đá này không bị hụt, dao của Âu Vỹ bị rơi xuống mặt đất.

Âu Vỹ còn muốn cúi đầu nhặt dao lên. Bên bờ vực sống còn, phản ứng của tôi cực kỳ nhanh, giơ chân đá bay con dao ra thật xa, sau đó lại giẫm lên bàn tay mảnh khảnh của cô ta, cúi xuống đấm loạn xạ lên người cô ta.

Đánh người cũng cần hao tổn thể lực, chẳng mấy chốc tôi đã thở hồng hộc, thể lực tiêu hao khiến toàn thân mướt mồ hôi. Tôi không biết võ, chỉ có thể đánh nhau như phụ nữ bình thường, đấm đá túm tóc. Âu Vỹ không có dao trong tay nên chỉ có thể đánh cân sức ngang tài với tôi. Hai chúng tôi đều bị thương, cô ấy bị ma nhập vào người, đương nhiên sẽ không thấy đau.

Tôi đã đau đến mức không chịu nổi, mặt bị đánh sưng vù. Bên tai lại vang lên tiếng bỡn cợt của một người đàn ông: “Không ngờ cô còn rất dã man, đánh nhau cũng xấu như thế.”

“Ai đấy?” Tôi giật mình nhìn chung quanh, vừa mất tập trung đã bị Âu Vỹ đè xuống đất đánh.

Tôi bị đánh không chịu nổi, lại đạp Âu Vỹ xuống dưới, thân thể đau đớn rã rời. Trong lòng tôi cảm thấy đau buồn, cứ đánh nhau với Âu Vỹ như vậy thì sẽ chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi, chẳng hề ảnh hưởng tới lệ quỷ nhập vào người cô ấy. “Âu Vỹ, cậu tỉnh lại đi, chúng ta đừng đánh nữa, còn phải đưa họ tới bệnh viện…” Tôi mưu toan đánh thức cô ấy. Vẻ mặt Âu Vỹ âm ngoan đến đáng sợ, hoàn toàn không nghe lời tôi.

Giọng nói kia lại vang lên. Anh cười bỡn cợt một hồi mới nói: “Cô khuyên ma còn không bằng tự cứu.”

“Tự cứu thế nào?” Tôi vừa hỏi xong thì quai hàm đã bị đấm một phát, vô cùng đau đớn.

Anh không hề sốt ruột: “Kêu phu quân nghe một chút, tôi sẽ dạy cô.”

Muốn tôi gọi một người không nhìn thấy là phu quân, tôi thật sự không thể tiếp thu. Hơn nữa thời nay đều gọi người ta là chồng, nào còn có ai gọi là phu quân? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ cũng là ma?

Tôi cắn môi, trong lòng không tình nguyện. Thấy mình sắp bị đánh, tôi lại giơ tay ngăn cản, cảm thấy mình không thể chống cự được nữa, chỉ có thể cúi đầu trước hiện thực, hô to: “Phu quân, anh giúp tôi đi!”

“Cắn đầu lưỡi, phun máu lên mặt cô ta, phá quỷ sát trên người cô ta.” Giọng nói kia không nhanh không chậm, giống như truyền tới từ phương xa.

Tôi không kịp phán đoán, trực tiếp cắt lưỡi phun lên mặt Âu Vỹ. Gương mặt cô ấy cứng đờ sau đó nghiêng người ngã xuống. Cắn lưỡi mình rất đau, mùi máu tươi nồng nặc tràn lan trong miệng. Tôi híp mắt, chờ cơn đau trên lưỡi trôi qua. Nhưng tôi không ngờ đối phó với Âu Vỹ bị ma nhập lại đơn giản như vậy.

Tôi ngơ ngác một hồi, lập tức nhớ tới Tống Tâm bị trọng thương, vội vàng chạy về, cô ấy đã lâm vào hôn mê.

Tôi ôm cô ấy, dò xét hơi thở, vẫn còn hô hấp. Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ấn mấy cái lên huyệt cầm máu, kêu lên: “Tống Tâm, Tống Tâm, cậu tỉnh lại đi.”

Sắc mặt cô ấy tái nhợt như giấy, hoàn toàn không tỉnh lại. Cô ấy phải lập tức được đưa tới bệnh viện phẫu thuật, không thì rất có khả năng sẽ mất máu quá nhiều mà chết! Tôi vô cùng sốt ruột, nhìn thoáng qua hoàn cảnh chung quanh, nhưng vẫn không thấy cửa thang lầu đầu, quỷ đả tường còn chưa biến mất. Tống Tâm bị thương nặng, không thể dễ dàng di chuyển, phải giao cho nhân viên y tế chuyên nghiệp xử lý. Tình huống này chỉ còn cách gọi điện thoại cầu cứu để người bên ngoài tới cứu chúng tôi.

Di động của tôi đã hết pin từ lúc hôn mê trong bệnh viện, chỉ có thể lục túi quần của Tống Tâm. Tôi lấy di động ra, lại không có tín hiệu. Chết tiệt! Vào lúc này mà lại không có tín hiệu điện thoại. Bất kể là 113 hay 115, hay cha mẹ của chúng tôi đều không thể gọi được!

Tôi khẩn trương muốn khóc. Tôi không biết cách phá giải quỷ đả tường, lệ quỷ trên người Âu Vỹ đã rời đi, vậy mà quỷ đả tường còn chưa biến mất.

“Ê … Anh còn đó không? Anh có cách nào giúp chúng tôi thoát khỏi chỗ này không? Bạn tôi bị thương, nếu không kịp đưa cô ấy tới bệnh viện thì cô ấy sẽ chết mất!” Tôi không nghĩ ra bất cứ cách nào, chỉ còn cách nói chuyện với giọng nói trong không khí kia.

Tôi nghĩ vừa rồi anh ta mới cứu tôi, chắc bây giờ cũng có thể giúp tôi thoát khỏi khốn cảnh.

Trong bóng đêm, giọng nói kia bỗng trở nên tà dị: “Tôi không kêu ê, tôi là phu quân.”


Bạn đang đọc Chương 8 Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi tại Hang Truyện

comments powered by Disqus